Cuộc Sống Thường Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình

Chương 8: Cha tôi ra trận, một mình địch lại ba

Giờ mão ba khắc, sương mù trên núi còn chưa tan hết, chim đã bắt đầu hót líu lo, đàn gà trong sân vườn Trần gia cũng bắt đầu gáy.

Hôm nay, Mật Nương thức dậy hơi muộn một chút, Trần lão hán thấy củi đã được chặt sẵn, lu nước cũng đã đầy.

Trần Du Tiền dụi dụi mắt đi ra: "Cha, sáng nay ăn gì ạ?"

Trần Lão Hán ngẫm nghĩ rồi nói: "Ăn bánh bao, con đi ra vườn hái tể thái đi, chúng ta sẽ ăn bánh bao tể thái."

Ăn bánh bao!

Hai mắt của Trần Du Tiền lập tức sáng lên!

Hai ngày hôm nay thực sự rất tốt, hôm qua ăn trứng chiên, hôm nay lại được ăn bánh bao, hắn ta lập tức chạy ra vườn, sau đó lại nhìn vào gian phòng của tỷ tỷ, do dự rằng không biết có nên kêu hay không, nhưng Trần lão hán đã ngăn lại: "Để tỷ tỷ của con ngủ thêm một chút nữa đi."

"Dạ."

Ai cũng nói con nhà nghèo sẽ phải gánh vác gia đình từ rất sớm, thực ra những hài tử năm tuổi thông minh hơn Du Tiền nhi cũng khá ít, hắn ta khai trí rất sớm, biết đi biết nói sớm hơn những hài tử khác trong thôn, Trần lão hán cũng đã có ý định cho hắn ta đi học.

Chỉ là trong nhà bây giờ…

Thực ra, lúc này Mật Nương cũng đã thức dậy, chỉ là khi vừa mới tỉnh giấc, nàng cảm thấy thân thể hơi chậm chạp, kỳ kinh nguyệt trong tháng cũng đã đến, nàng thay nguyệt kinh bố, sau đó mang y phục đã bẩn bỏ vào chậu.

Phần bụng dưới vẫn còn đau âm ĩ, Mật Nương cắn răng chải rồi tết tóc và chuẩn bị uống ít nước ấm, trong nhà vẫn còn đường đỏ, chỉ những lúc này Mật Nương mới chịu bỏ thêm một muỗng vào để uống.

Sau khi lo cho mình xong, Mật Nương vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Du Tiền nhi: "Ơ? Các ngươi tìm ai?"

Trước sân nhà Trần gia, Nghiêm lão đầu và Nghiêm Long Châu đã đến, trên mặt Nghiêm lão đầu vẫn luôn nở nụ cười, còn Nghiêm Long Châu lại có hơi nghi hoặc.

Nghiêm lão đầu nhìn Du Tiền: "Đứa trẻ này thật lanh lợi, ta tìm cha của con, Trần lão hán có ở đây không?"

Lúc này, Trần lão hán cũng bước từ trong bếp ra, nhìn thấy là Nghiêm lão đầu, ông liền vội vàng đi đến: "Lão đại ca, đến lấy trứng đúng không? Nhà ông ở đâu vậy, sao lại đến sớm thế?"

Nghiêm lão đầu nhìn quanh sân một vòng: "À, thuận đường, chỉ là thuận đường thôi."

Nghiêm Long Châu lại càng nghi hoặc hơn mà nhìn cha mình, thuận đường sao?

Sáng sớm, đúng hơn là mới giờ mão đã lôi đầu Nghiêm Long Châu thức dậy, nói đi mua trứng gì đó, nhưng giờ lại nói là thuận đường.

Cứ cằn nhằn lải nhải.

Trần lão hán: "Được, vậy chờ chút, ta sẽ đi lấy cho ông."

Nói xong, Trần lão hán quay người đi vào bếp, ông mới vừa bước đi, Mật Nương đã bước từ trong gian phòng ra.

Không ngờ nhà mình lại đột nhiên có khách đến, Mật Nương chỉ thắt tóc đơn giản, hôm nay hơi lười nhác hơn ngày thường một chút, nàng quả thực khá giống nương của mình, da dẻ trắng trẻo, cho dù y phục có sơ sài cũng không thể che đậy được sự xinh đẹp này, nàng chẳng thèm chuẩn bị mà đã bước từ trong phòng ra, ánh mắt đột nhiên va phải ánh mắt của Nghiêm Long Châu đang đứng ngoài sân, cả hai đều trở nên sững sờ.

Nghiêm lão đầu cũng nhìn thấy cô nương này, ánh mắt lập tức sáng lên, phản ứng đầu tiên là nhìn sang nhi tử của mình, chỉ thấy tầm mắt của Nghiêm Long Châu đang nhìn chằm chằm vào Mật Nương, Nghiêm lão đầu lẳng lặng nhếch môi.

Mật Nương mở to mắt: "Là ngươi..."

"Trứng gà đây."

Lúc này, Trần lão hán cầm giỏ trứng đi đến đưa cho Nghiêm lão đầu, ông cũng tự khắc nhìn thấy thân ảnh cao lớn ở bên cạnh: "Đây là nhi tử của ông sao, cao thật đấy…"

Trần lão hán còn chưa nói hết lời, đã lập tức chú ý đến phản ứng giữa nữ nhi của mình và chàng trai cao lớn đó, tầm mắt giữa hai người dao động: "Mật Nương, con quen biết họ sao?"

Lúc này, Mật Nương mới hoàn hồn trở lại: "Hả… là lần trước lúc đi đổi thịt heo rừng."

Nghiêm Long Châu cũng giống vậy, hắn nhìn vào mắt của cha mình, hình như đã hiểu ra gì đó.

Nghiêm lão đầu nở nụ cười: "Đây là nữ nhi của ông sao? Không ngờ lại có duyên đến vậy đấy."

Mật Nương đi đến, nhìn thấy giỏ trứng: "Hoá ra là người mua trứng sao?"

Nghiêm lão đầu cười ha hả: "Phải phải phải, hôm qua ta gặp cha con trên trấn! Ta muốn mua hết đống trứng này! Hôm qua cũng đã thành giao rồi, hai mươi tám văn tiền!"

Trần lão hán vội vàng nói: "Không không không, hôm qua, sau khi ta về nhà, nữ nhi của ta không biết nên ăn hết ba quả rồi, nên ông lấy lại ba văn tiền đi."

Nghiêm lão đầu: "Được, không sao đâu!"

Mật Nương hơi khó hiểu, có ai mà mới sáng sớm đã đến mua trứng chứ, quan trọng là người ta cũng không phải hàng xóm gần đây, nhưng điều này lại giúp nàng đỡ phải rắc rối, nàng thẳng thừng nói: "Nếu đã đến rồi vậy vào nhà ngồi chứ? Đợi ta một chút, ta sẽ đưa đồ lại cho chàng."

Lời này là nói với Nghiêm Long Châu, tuy hắn cao lớn, nhưng lúc này lại hơi ngớ ngẩn mà gật gật đầu, ánh mắt của Nghiêm lão đầu và Trần lão hán cứ liên tục nhìn qua nhìn lại hai người họ.

Đồ gì vậy?

Nghiêm lão đầu không ngờ chuyện như thế cũng có thể xảy ra, trong lòng ông như nở hoa, Trần lão hán cũng phản ứng lại, vội vàng mời hai cha con họ vào trong: "Lão đại ca, ta đi pha trà cho ông."

Nghiêm lão đầu cười ha ha mà gật đầu, ở bên cạnh, Trần Du Tiền lại chưa từng nhìn thấy người nào cao như thế, sau khi Nghiêm Long Châu bước vào, hắn ta vẫn luôn ngước cổ lên nhìn, khuôn miệng còn mở to vì cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Nghiêm Long Châu cũng nhìn lại, Trần Du Tiền không sợ việc phải đối mắt với hắn, điều này làm cho Nghiêm Long Châu sinh ra mấy phần kinh ngạc.

Trần Du Tiền đột nhiên mở miệng nói: "Sau này ta có thể cao như huynh không?"

Nghiêm Long Châu khá vui vẻ ở trong lòng: "Đệ tên là gì?"

"Ta là Trần Du Tiền."

"Được, cứ ăn thật nhiều là sẽ có thể cao lớn."

"Ta là Nghiêm Long Châu."

"Huynh đến nhà ta làm gì vậy?"

"Mua trứng."

Người cao nhất đang trò chuyện với người thấp nhất ở trong sân, họ trò chuyện khá vui vẻ với nhau, dù như thế nào cũng cảm thấy cảnh này khá buồn cười.

Lúc này, Vượng Tài cũng chạy ra, nó vừa nhìn liền nhận ra Nghiêm Long Châu, lúc đầu, khi nhớ lại lúc bị ‘túm lên cao’, Vượng Tài liền cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng sau khi Nghiêm Long Châu lấy một miếng bánh trong người ra đưa cho nó, sắc mặt của Vượng Tài lập tức thay đổi, bắt đầu lắc lắc cái đuôi, nó cũng không sợ nữa mà ríu rít chạy vòng vòng quanh chân của Nghiêm Long Châu.

Lúc Mật Nương đi ra, liền nhìn thấy đệ đệ và con chó nhà mình đã bị nam nhân cao lớn ở trước mặt chế phục, toàn bộ đều đang vây quanh hắn, Mật Nương sững sờ một hồi mới đi đến.

Nghiêm Long Châu nhìn nàng, lúc đầu, hắn đang ngồi xổm xuống để vuốt ve con chó và đùa giỡn với Trần Du Tiền, đột nhiên chàng đứng dậy, làm cho Trần Du Tiền hơi sợ hãi, hắn vẫn luôn nhìn Mật Nương mà không nói gì, Mật Nương đưa cho hắn một bao đồ: "Trong đây có một đôi giày và năm cặp đệm, thời gian cũng khá gấp, ta vẫn còn thiếu một ít, hay để lần sau đi."

Nghiêm Long Châu ngây ngất một hồi mới phản ứng lại: "Được, đa tạ."

Mật Nương mím môi: "Không cần khách sao, vốn là ta nợ ngươi mà."

Cuộc đối thoại của hai người đã lọt hết vào tai của Trần lão hán và Nghiêm lão đầu không sót một chữ nào, Trần lão hán vẫn mơ hồ và không hiểu rõ tình hình, nhưng lỗ tai của Nghiêm lão đầu lại tựa hồ như muốn dựng đứng lên, đôi mắt vẫn luôn mang theo ý cười và có thêm vài phần ma mị.

Phụ tử Nghiêm gia đã lấy được đồ rồi, trà cũng đã uống, nên chẳng còn lý do gì để ở lại nữa, hai người đứng dậy: "Vậy bọn ta đi trước nhé, đa tạ đa tạ."

Trần lão hán: "Đi đường cẩn thận nhé."

Trần lão hán tiễn hai cha con Nghiêm gia ra cửa, Mật Nương không đi cùng, nhưng nàng cũng không đi vào phòng, khi Nghiêm Long Châu đi đến cửa, nàng vẫn đang nhìn theo, trùng hợp là Nghiêm Long Châu cũng nhìn lại nàng, tầm mắt của hai người giao nhau trong chốc lát, Mật Nương liền nhìn đi chỗ khác, sau đó bế Vượng Tài quay về phòng.

Lần trước, con chó đần độn này vẫn còn sợ hãi mà kêu ẳng ẳng lên, nhưng lần này không biết tại sao nó lại khao khát muốn cùng người ta rời đi!

Trần lão hán nhanh chóng quay vào, Mật Nương lại đi ra: "Cha, có chuyện gì vậy?"

Trần lão hán còn muốn hỏi lại: "Không biết, con đã xảy ra chuyện gì sao?"

Sau khi hai cha con nói chuyện với nhau mới hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhưng Trần lão hán vẫn cảm thấy hơi quái lạ, sau khi hỏi thăm mới biết hai người họ là người của Thạch Đầu thôn, là Thạch Đầu thôn đó! Nên cho dù có lên trấn cũng sẽ không thuận đường đâu!

Thật là quái lạ mà.

__

So với phản ứng không lạnh không nóng của Trần gia, đại não của Nghiêm Long Châu lại nhanh nhạy hơn khá nhiều, vừa rời khỏi không bao lâu đã dừng bước lại.

Nghiêm lão đầu: "Làm gì vậy?"

Nghiêm Long Châu: "Cha thực sự định lên trấn sao?"

Nghiêm lão đầu cười ha ha: "Tên tiểu tử thối này biết rồi còn hỏi."

Hai cha con cùng nhau quay trở về Thạch Đầu thôn, Nghiêm lão đầu: "Con và nữ nhi nhà đó là sao vậy? Cô nương đó đã đưa con cái gì rồi?"

Nghiêm Long Châu không nói gì, Nghiêm lão đầu lại vểnh râu lên mà hỏi lại lần nữa, sau đó Nghiêm Long Châu mới trả lời một cách đơn giản: "Lần trước đã gặp nhau ở chợ phiên, nàng ấy muốn thịt heo rừng nên đổi với con."

Nghiêm lão đầu đã hiểu, ông cũng lười úp mở: "Vậy con cảm thấy cô nương đó thế nào."

Nghiêm Long Châu lại dừng bước: "Là sao, cha muốn con cưới nàng ấy làm thê tử à?"

Nghiêm lão đầu hừm một tiếng: "Nói thừa, nếu không thì tờ mờ sáng cha đưa con lên núi để làm gì? Hừm, còn cần cha nói sao, trông cậy vào người khác cũng vô dụng thôi, là do đầu óc của cha con vẫn còn khá linh hoạt, hỏi chỗ ở chỉ là tìm đại một cái cớ thôi...."

Nghiêm lão đầu lộ rõ mấy phần đắc ý, Nghiêm Long Châu cũng bất ngờ rằng bản thân lại không làm trái ý của cha mình, chàng ‘ò’ một tiếng, biểu cảm vẫn không thay đổi, nhưng khóe môi lại cong lên

Nghiêm lão đầu hiểu rõ nhi tử yêu dấu của mình, ông cười nói: "Chịu rồi sao? Cha cũng cảm thấy khá ổn đó."

Nghiêm Long Châu không nói gì, chỉ xoa xoa bao đồ của Mật Nương, rồi đột nhiên lại xoay người bước đi.

"Con làm gì vậy?" Nghiêm lão đầu không hiểu gì cả.

"Lên trấn mua đồ!"

Mua đồ?

Nghiêm lão đầu đột nhiên phản ứng lại, tên tiểu tử thối này! Thì ra là đi mua đồ dạm hỏi! Thường ngày coi bộ cũng được xem là khá lề mề, nhưng hôm nay lại có vẻ rất cấp thiết.

"Mua đồ tốt một chút! Đừng làm mất mặt nhà mình!"

Nghiêm Long Châu xua xua tay, hắn tự mình biết rõ.

Ha ha, sắp có thê tử đến nơi rồi.

Lúc này, Nghiêm Long Châu giống như một con hổ được thả về rừng, bước đi cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.