Nguyệt Nha trấn, Liễu gia.
Nương tử Đinh Hàm Anh của Liễu Đại Năng là bá tánh ở Đào Hoa thôn, cũng được coi là bằng hữu tâm giao của Thẩm gia, mấy năm gần đây, mối quan hệ của hai nhà vẫn khá tốt, thực ra, hai nhà vẫn luôn ngầm hiểu trong lòng về mối hôn sự giữa tiểu ái nữ Thẩm Quả Quả của Thẩm gia và độc nam duy nhất của Liễu gia là Liễu Dũng
Nhưng hôm nay, Đinh Hàm Anh vẫn không thể ngờ rằng, hài tử mà mình sinh ra đã mọc thêm cánh, dám che giấu bọn họ để đi tìm bà mối.
Chuyện đơn giải này đang làm nổ tung nhà của bọn họ. Hai ngày nay, Liễu Đại Năng ra ngoài lo việc, trong nhà chỉ còn lại Đinh Hàm Anh, giọng nói sắc bén của bà ta quả thực như muốn chọc thủng cả bầu trời xanh: "Con điên rồi! Việc đại sự như vậy cũng chẳng thèm thương lượng với cả nhà một chút mà đã kéo đến chỗ của bà mối để hỏi! Nếu để cho Thẩm gia biết thì phải làm sao? Con thật là điên rồ mà!"
Liễu Dũng đứng trong sân, bướng bỉnh mà vểnh môi nói: "Nương, con đã từng nói rồi, con chỉ xem Quả Quả như muội muội của mình thôi chứ chẳng có một chút tình yêu trai gái nào cả, sao phải bắt con cưới muội ấy làm gì chứ?"
"Cái gì? Tình yêu trai gái? Vậy con có tình cảm với ai? Trần Mật Nương sao?!"
Liễu Dũng: "Phải, Mật Nương hiền lành xinh đẹp, con thích muội ấy."
Đinh Hàm Anh tức giận đứng dậy: "Ta thấy con đã có quá nhiều ngày tháng thư thái rồi đó! Cái gì mà tình yêu trai gái chứ, thành thân chẳng phải là sống chung với nhau sao! Bây giờ con thích nàng ta à, vậy ta sẽ chờ đến ngày lấy nhau về, khi bị người cha què và tiểu đệ của nhà đó liên luỵ, con sẽ không thể nói lời này nữa đâu!"
Liễu Dũng: "Con biết người sẽ nói như vậy mà! Tại sao cứ mãi phán xét gia đình người ta như vậy chứ! Tuy điều kiện gia đình của Mật Nương không tốt, nhưng muội ấy rất cần cù dũng cảm, lại còn xinh đẹp hiền lương! Con chỉ cần muội ấy thôi!"
Lúc bình thường, Đinh Hàm Anh rất cưng chiều đứa con độc nhất này của mình, nhưng hôm nay bà ta lại hiện rõ sự tức giận, nên đã tiện tay mà cầm lấy chổi lông gà đánh Liễu Dũng hai cái: "Cái thứ khốn nạn! Gia đình ta và gia đình của Thẩm thúc đã quen biết rất nhiều năm, bà mối phía bên đó cũng đã định ngày dạm hỏi rồi, bây giờ có phải con không cần mặt mũi của mình và cũng không thèm quan tâm đến thể diện của gia đình nữa rồi phải không! Đừng nói là cha sẽ đánh con, mà khi Thẩm gia biết được con làm ra chuyện sằn bậy như này, họ cũng sẽ cho người đến đánh gãy chân con! Lão nương ta cũng bị con làm mất hết cả thể diện rồi!"
Liễu Dũng vẫn chưa chịu khuất phục: "Lúc trước, khi ước định mối hôn sự này, sao mọi người lại không hỏi ý kiến của con?"
Đinh Hàm Anh tức giận đến mức đứng không vững: "Con, con….."
Liễu Đại Năng vẫn còn một người lão nương là Giang Thị, năm nay cũng đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng rất lanh lợi, sau khi nghe được tin này cũng vội vàng đến đây: "Dũng à, con quá hồ đồ!"
"Nãi, sao người cũng nói như vậy thế."
Giang Thị: "Hiện giờ, con còn trẻ, nên ta có thể hiểu được sự xốc nổi của con, nhưng nương con tuyệt đối sẽ không hại con đâu, Trần gia tuyệt đối không tương xứng! Cha nương con đều là người của Đào Hoa thôn, cho nên họ hiểu rất rõ Trần gia đó như thế nào!"
Liễu Dũng cau mày: "Vì sao chứ? Vẫn là vì nghèo sao?"
Giang Thị ngạt thở: "Bởi vì hỗn loạn! Trần gia đó là đại tộc của Đào Hoa thôn, nhưng con đoán xem, tại sao cuộc sống của Trần Lão Hán đó lại tồi tệ như vậy? Bản thân ông ta cũng đã bị Trần gia hãm hại, thậm chí ông ta còn không bảo vệ được nương tử của mình!"
Liễu Dũng chưa từng biết đến chuyện này, nên nhất thời yên lặng.
Đinh Hàm Anh lập tức đáp: "Cả một nhà chỉ biết dựa vào một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi gánh vác! Con lấy về, người của Trần gia đánh hơi được lại tìm đến! Chưa kể, gia đình đó lại còn hai lời, Trần gia là một đại tộc! Còn có rất nhiều người suy nghĩ phức tạp và tầm thường nữa! Khó khăn lắm cha con mới gây dựng cơ đồ được như hiện tại, nếu con không tin, vậy cứ chờ đến khi ông ấy về rồi hỏi xem ông ấy có đồng ý mối hôn sự này không."
Đinh Hàm Anh nói xong liền ném cây chổi lông gà rồi tức giận trở về phòng, Liễu Phong đứng ở trong sân với thần sắc rất phức tạp, Giang Thị cũng đứng đó than ngắn thở dài, nhưng Đinh Hàm Anh cũng chẳng hề nhàn rỗi mà lập tức chuẩn bị lên đường đi tìm bà mối đó để đưa tiền bịt miệng, tốt nhất là đừng làm ầm ĩ chuyện này lên.
Nhưng không ngờ, khi bà ấy vừa định ra ngoài, liền nghe nói rằng người của Trần gia đã tìm đến, khuôn mặt lập tức lóe lên một tia chán ghét.
Hôm nay, Trần Lão Hán đến trấn này để mặt dày mà dò la ý kiến của Liễu gia mới là chính, còn chuyện bán giỏ đan chỉ là phụ. Hôm qua, bà mối đó đích thực không phải là chính thức dạm hỏi, mà chỉ mới có ý định thôi. Nhưng cái ý định này rất tế nhị, là ai có ý? Là gia đình nào? Vẫn là Liễu Dũng chứ?
Khi đó đã đến giữa trưa, Trần Lão Hán chưa ăn uống gì, môi đã trở nên khô khốc, làm da đã đỏ lên vì bị cháy nắng, trên khuôn mặt thật thà hiền lành của ông vẫn còn hơi áy náy, cứ đi đi lại lại rồi còn xoa xoa tay ở trước cửa Liễu gia.
Những người không biết sự tình lại cảm thấy ông rất đáng thương, còn đến nhắc nhở: "Ông đến tìm Lý Chính bàn chuyện làm ăn à? Hai ngày nay không có ở nhà đâu."
Trần Lão Hán nở nụ cười lúng túng: "Không phải, đa tạ."
Không phải sao?
Không tìm Lý Chính vậy tìm ai, người đó cũng hơi tò mò, không lâu sau, cửa nhà Liễu gia đã mở, Đinh Hàm Anh liền bước ra.
Cùng là người của Đào Hoa thôn nên họ sẽ tự khắc quen biết lẫn nhau, Đinh Hàm Anh vừa nhìn cái liền nhận ra__ vẫn là kẻ hàn nhát đó.
Trần Lão Hán nở nụ cười gượng: "Muội muội."
Không ai đưa tay đánh kẻ đang cười, dù Đinh Hàm Anh không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể mời vào nhà, nhưng về việc sẽ nói cái gì, bà ta đã sớm nghĩ ra ở trong đầu.
Đinh Hàm Anh định đi đến Cát gia, vì bà mối mà Liễu Dũng tìm đến mang họ Cát, nhưng không ngờ nửa đường, Trần Lão Hán đã đến, nên Đinh Hàm Anh đành phải nhờ lão bà đến chuyển lời cho bà mối họ Cát đó, còn bản thân sẽ ứng phó với người của Trần gia. Lúc nảy, khi Trần Lão Hán vừa bước chân vào Liễu gia thì phía bên kia, người mà Nghiêm lão đầu cần tìm cũng chính là bà mối họ Cát đó, cũng vừa mới vào nhà.
Bà mối họ Cát được xem là một bà mai mốc khá lợi hại ở Nguyệt Nha trấn, nghe nói, khi bà ấy làm mối cho mười nhà là chín nhà trong số đó đã có được cuộc sống vô cùng sung túc, lần này khi đến nhà Nghiêm lão đầu, ông còn đặc biệt đến hàng dim sum trên trấn để tự tay làm hai chiếc bánh đào, sau đó mua thêm một cân đường đỏ, như vậy cũng là quá đủ thành ý rồi.
Bà mai mối này có khả năng thấu hiểu được tình hình của trai gái mới lớn ở mười dặm tám trấn, Nghiêm gia sao, trước đây bà ấy cũng đã từng biết đến. Thấy dáng vẻ rất có thành ý của Nghiêm lão đầu, bà mối họ Cát cười nói: "Ông nói đi, tìm ta để làm gì."
Nghiêm lão đầu cười ha ha: "Bà cứ xem xem rồi nói cho ta biết, chỉ cần tốt cho hài tử của ta và có cuộc sống của nó sẽ trở nên ổn định là được rồi."
"Chỉ vậy thôi sao? Thế cũng không quá nhiều, quan trọng là con của ông thích cái gì, không có yêu cầu gì về dung mạo sao?"
Lời này cũng được coi như là một hỏi khó đối với Nghiêm lão đầu, đứa con trai mà ông không yên tâm đó, hình như vẫn chưa từng thích một cô nương nào, sự do dự của Nghiêm lão đầu cũng đã lọt vào mắt của bà mối họ Cát, bà ấy thở dài một tiếng: "Thôi, vậy cứ để tự ta tìm cách."
Nghiêm lão đầu vội vàng đa tạ, bà mối này vừa xua tay, lão bà của Liễu gia lại bất thình lình đi vào cửa.
Ngữ khí của lão bà này rõ ràng là không tốt, chẳng hề quan tâm đến sự hiện diện của người khác mà tự ý xông vào, nói thẳng rằng bà mối họ Cát rằng không có phẩm hạnh, chia rẽ uyên ương, đưa ra lời trách mắng vô cùng kỳ quặc, làm cho bà mối họ Cát và Nghiêm lão đầu đang đứng một bên quan sát đều cảm thấy mờ mịt.
Tình hình này là sao vậy?
Bà mối họ Cát hoàn hồn trở lại, bà ấy cũng tức giận đến tím mặt, cái này giống như đến đây để phá hoại, vậy sao bà ấy có thể chịu đựng được chứ?!
"Bà đang lảm nhảm sằn bậy gì vậy chứ! Ta làm cái gì mà chia rẽ uyên ương! Hôm nay mà bà không nói cho rõ, ta sẽ không cho bà rời khỏi đâu!"
Lão bà đó cũng khá thẳng thắng, tự giới thiệu: "Ngươi chẳng thèm hỏi bọn ta mà đến nhà người khác rồi sao?! Tự tiện đi đến phía nhà gái, vậy còn bảo không làm chia rẽ uyên ương?!Đâu phải ngươi không biết nhà bọn ta đã sớm bàn xong chuyện hôn ước với Thẩm gia rồi?"
Lão bà đó cứ ríu ra ríu rít, còn bà mối họ Cát đã trở nên sửng sốt.
Bà ấy tự khắc có phản ứng với người mà bà mối đang nói đến.
Không phải à, vậy tên tiểu tử Liễu gia đã lừa bà ấy sao? Hắn ta chưa từng nhắc đến mối hôn sự đã định của mình bao giờ!
Đại não của bà mối đó như muốn nổ tung, cái này quả thực không phù hợp với thủ tục, làm gì có nam nhân nào đã định sẵn hôn ước rồi mà còn đến mời bà mối chứ, nhưng trông tên tiểu tử này rất có thành ý, lại là con nhà Lý Chính, có lẽ sẽ không làm chuyện hồ đồ, nên bà mối họ Cát cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng hai hôm nay không có ở nhà, sau khi Lý Chính quay về sẽ chính thức đến nhà để dạm hỏi chứ!
Ở trong lòng, bà mối họ Cát thầm nói chính mình gặp xui xẻo, nhưng bà ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nên cố gắng cứng họng nói: "Dựa vào gì mà nói như vậy, gia đình bà định xem chỗ của ta là nơi mua vui sao? Ta vẫn chưa trách các người đã làm lãng phí thời gian ta đâu, nhưng sao vừa đến mà bà lại hùng hổ như vậy chứ?!"
Lão bà đó sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy bà mối họ Cát lên giọng: "Đừng tưởng ta suốt ngày nhàn rỗi! Không nhìn thấy rất nhiều người mời ta đến làm bà mối sao!" Vừa nói, bà ấy vừa chỉ vào Nghiêm lão đầu: "Lão đại ca, ông cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ông tìm một mối tốt!"
Lão bà đó vô cùng kỳ quặc: "Ngươi? Hôm qua, nghe nói cô nương đó là Trần Mật Nương, ngươi cũng không cảm thấy bất ổn sao, năng lực phân biệt như vậy mà còn nói là tìm mối tốt, ai tin chứ?"
Lúc này, bà mối họ Cát đã thực sự tức giận, bà ấy xém chút đã nhảy dựng lên, rồi chỉ vào mũi của lão bà đó mà mắng chửi: "Bà biết cái gì! Là Mật Nương thì có làm sao? Đứa trẻ đó sinh ra vừa đẹp vừa tốt tính, chăm chỉ chịu khó, biết bao nhiêu nhà mong muốn, bà được voi lại còn đòi tiên! Bảo ta là bà mối tệ hại, vậy cứ đi mà nghe ngóng khắp mười dặm tám trấn xem, có ai mà không biết đến tiếng tăm của ta không! Gia phả nhà ta biết bao nhiêu năm làm Lý Chính, bà dựa vào cái gì mà một mực khẳng định, lại còn vừa ăn cướp vừa la làng nữa, định đến đây phá hoại ta sao?! Bà đi nhanh lên cho ta, thật xui xẻo!"
Bà mối họ Cát nói xong, liền đuổi lão bà đó ra ngoài, thực ra vừa nảy, lão bà đó cũng đã hối hận rồi, thấy người này thực sự đã tức giận nên cũng khá hoảng sợ.
Lão bà đó tức giận nên không kìm chế được mà oán thán vài câu, nhưng gia chủ đã dặn là phải đưa ngân lượng cho người ta để bịt miệng, ái chà! Sao lại đột nhiên quên mất mục đích chính vậy chứ, lão bà đó âm thầm hối hận, sau đó vội vàng lấy ngân lượng ta đưa cho bà mối họ Cát, ai biết được bà ấy lại cười khẩy: "Không đáng đâu! Hôm qua ta đã bị tên tiểu tử thối đó đem ra làm trò tiêu khiển một lần rồi, giờ bà chỉ cần nhanh chóng đưa người đi là được."
Nói xong, bà ấy liền tự mình đóng cửa nhà lại, còn lão bà đó cũng chỉ có thể mờ mịt mà đứng bên ngoài cửa.
Bà mối họ Cát thực sự rất tức giận, khi quay trở về phòng liền uống sạch hai bát nước lớn, còn Nghiêm lão đầu đứng ở bên cạnh chứng kiến hết toàn bộ trò cười này: "Vậy...."
Bà mối họ Cát hoàn hồn trở lại, lúc này mới chú ý ở bên cạnh vẫn còn một người, bà ấy hơi lúng túng: "Lão đại ca, đã khiến ông phải chê cười vì trò hề này rồi."
Nghiêm lão đầu: "Đâu có đâu có."
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, bà mối họ Cát lại thở dài: "Bà ta nói ta chia rẽ uyên ương, thật tình mà nói, ta có quen biết với Mật Nương, hôm qua, lời lẽ của tên tiểu tử Lý Chính gia cũng khá khẩn thiết, ta còn khen là một cặp đôi tâm đầu ý hợp nữa chứ, haizzz..."
Nói đến đây, ánh mắt của bà mối họ Cát bỗng dưng sáng lên: "Đúng rồi! Sao ta lại quên mất chứ! Lão đại ca, lúc nãy ông nói, nhà ông chỉ có hai cha con? Không có nữ nhân đúng không?"
Nghiêm lão đầu: "Phải.... nương tử của ta mất sớm, nên ta một mình nuôi dưỡng Long tử lớn khôn."
Bà mối họ cát vỗ đùi: "Vậy được! Lúc nảy, ông cũng nghe rồi, Trần gia ở Đào Hoa thôn, Trần Mật Nương! Này, cô nương đó thực sự rất tốt, nương mất sớm, nên cũng là một kẻ đáng thương, vừa hay có thể hòa hợp với gia đình của ông đó! Chỉ là trên cô nương đó còn có một người cha bị què, dưới lại có một tiểu đệ, thứ không có mắt nhìn đó ruồng bỏ là vì sợ rằng khi Mật Nương gả vào, gia đình của bọn họ lại có thêm hai miệng ăn! Ông nói xem có buồn cười không, sao không tự xem lại nhà mình đã dột từ nóc rồi chứ, chẳng hiểu câu cưới vợ là sinh thêm phúc khí sao, vậy mà họ lại xem nó là một chuyện tầm thường, lấy vợ mà như phòng giặc, thực sự làm cho ta phải buồn cười đến vỡ bụng mà!"
Ở bên cạnh, Nghiêm lão đầu liền sửng sốt, trước khi đến đây, ông đã nghe đến tiếng tăm của bà mối họ Cát này rồi, nhưng không ngờ rằng lại hung bạo như thế này.