Cuộc Sống Thường Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình

Chương 5: Mật Nương chưa từng nghĩ có ngày phúc khí sẽ rơi vào người mình.

Nghiêm gia vừa mới để con gà rừng lên nướng thì từ gian bếp Trần gia cũng đã bay ra một mùi thơm nức mũi của thịt.

Hôm nay Mật Nương coi miếng thịt lợn rừng như báu vật, vừa về đã gấp rút sơ chế.

Người ta thường bảo thịt lợn rừng hôi hơn lợn nhà?

Đây đều là suy nghĩ của người giàu. Đối với Trần gia và phần lớn thôn dân cả tháng không được ăn thịt, được miếng thịt lợn rừng này đã là một ân huệ lớn! Làm sao chú ý nhiều như vậy!

Bất quá tay nghề của Mật Nương cũng không tệ, tuy nàng không có tài nấu nướng như đầu bếp, nhưng lại làm việc tỉ mỉ và tận tâm. Những củ gừng, lá bạc hà, ớt hiểm mọc hoang trước cửa nhà, trong mắt Mật Nương đều là những báu vật. Nàng hái một ít về, cùng với thịt lợn rừng hầm chung, vừa tăng hương vị vừa khử mùi tanh. Lớp da dày sần sùi của con lợn rừng cũng được Mật Nương cọ rửa sạch sẽ, những phần thịt thừa không ăn được thì cho cả vào bát của Vượng Tài, dù sao thịt lợn rừng qua tay Mật Nương chế biến hiện giờ cũng đang sôi sùng sục trong nồi, khiến mỗi thành viên trong Trần gia đều nuốt nước miếng đến chảy ròng.

Trần Du Tiền đã chạy tới chạy lui vào phòng bếp ba lần: "Tỷ, còn chưa xong à?"

"Ngươi mà hỏi nữa là không cho ăn đâu." Mật nương nhấc nắp nồi, dùng đũa chọc chọc miếng thịt. Thịt lợn rừng chỉ có khuyết điểm là da dày, khó chín, phải hầm lâu một chút.

Trần Du Tiền ngao ô một tiếng, rồi quay lưng đi tìm Vượng Tài để chơi.

Không lâu sau, Trần lão hán cũng bước vào bếp.

Mật Nương cười tủm tỉm: "Cha, con thấy cha cũng có vẻ vội vàng đấy chứ?"

Trần lão hán ho khan một tiếng: "Nói gì, ta vào đây chỉ là muốn hỏi thăm về chuyện Liễu gia."

Mật Nương nhìn làn khói trắng bốc lên từ nồi, trong phút chốc có vẻ ngẩn ngơ: "Cha nhầm rồi."

Trần lão hán: "Nói vậy là sao đây? Làm sao lại nhầm lẫn được! Con thành thật nói với cha, có phải con đã quen biết với với tên tiểu tử Liễu Dũng kia hay không?"

Mật Nương bất đắc dĩ: "Là quen biết, nhưng chỉ là lúc vào trấn bán hàng có gặp qua vài lần, cũng chẳng nói được mấy câu..."

Mật Nương nói đến đây cũng có chút chột dạ, quả thật là chẳng nói mấy câu, nhưng mỗi lần gặp nhau Liễu Dũng đều mua hàng của nàng. Kể cả chuyện sáng nay, nói là không có chiếu cố thì cũng không hẳn…

Trần lão hán mắt sáng dạ, nở nụ cười.

Ông hiểu khuê nữ mình rõ lắm, Mật Nương may mắn lthừa hưởng nét đẹp của mẹ, trắng trẻo xinh xắn, ai nhìn thấy cũng thích. Nếu không phải ông vô dụng thì đã có biết bao người đến cầu hôn khuê nữ rồi…

Hiện tại trong nhà người đến cầu hôn cũng không ít.

"Vậy con thấy việc hôn sự này ra sao? Liễu gia, con hẳn không quá kháng cự?"

Mật Nương không nói lời nào, nàng nhớ tới Liễu Dũng, quả thật hắn ta là người tử tế... Nếu hắn ta có thể chấp nhận Du Tiền, không ngăn cản nàng về thăm nhà sau khi thành thân... thì cũng chẳng phải không thể…

Trần lão hán thấy nữ nhi có chút thẹn thùng, trong lòng mừng rỡ, bèn vỗ đùi mạnh: "Ta thấy chuyện này có thể thành!"

Mật Nương phục hồi tinh thần, không đáp lời này: "Ăn cơm trước đi, thịt lợn đã chín rồi."

Bữa cơm tối này, Trần lão hán ăn uống thật vui sướиɠ và thư thái.

Thịt à, kể từ Tết đến giờ, ông đã chẳng được ăn mấy miếng thịt, huống hồ là thịt lợn rừng.

Bởi vì có thịt, Mật Nương hạ quyết tâm nấu cơm trắng. Loại lương thực nhỏ này ngon hơn lương khô biết bao nhiêu. Trên bàn cơm Trần gia bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Trần Du Tiền đầu đều chôn vào trong bát.

Thơm quá!

Trần lão hán cảm thấy mỹ mãn, lúc đặt bát đũa xuống mới chợt nhớ hỏi: "Thịt lợn rừng này mua bao nhiêu tiền?"

Mật Nương ăn ngay nói thật: "Gặp được một thợ săn, dùng đồ đổi."

"Hừm, thợ săn kia..." Trần lão hán cũng biết trên núi này có thợ săn, bọn họ thường hành tung thần bí, vào những năm loạn lạc trước kia, những thợ săn này đã rút sâu vào rừng, chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Phải đến khi sơn hà thái bình mới dần dần trở lại, đa phần là những người hung dữ.

Trần lão hán chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ lo lắng chuyện hôn sự của nữ nhi, ông nhìn nữ nhi, nói: "Ngày mai nhị cữu của con hình như muốn vào thành, ta cùng hắn đem giỏ mới biên đi bán, con ở nhà trông coi nhà cửa."

Mật Nương suy nghĩ một lát rồi đáp: "Được."

Trần lão hán thở phào nhẹ nhõm.

Đêm khuya, Đêm đã khuya, ngọn đèn trong phòng của Mật Nương vẫn sáng trưng. Nàng cặm cụi may vá, tay thoăn thoắt luồn kim qua vải.

Hôm nay nàng đã lấy của người thợ săn một miếng thịt lợn rừng, nhưng tiền chưa trả đủ, lòng Mật Nương cứ bồn chồn không yên. Nàng đành phải tranh thủ từng giây từng phút để hoàn thành những việc đã hứa với người ta.

Nàng hỏi người thợ săn về số đo rồi bắt đầu cắt vải, phải nói là chưa bao giờ nàng làm đôi giày lớn như vậy. Vừa ngạc nhiên, nàng lại nhớ đến lời cha từng nói, đa số những người thợ săn đều có sức vóc hơn người.

Đúng là như thế.

Mật Nương tính toán làm xong hết những gì còn thiếu cho hắn trong chuyến hàng tới, năm đôi hài, hai mươi đôi lót hài, đủ để trừ bớt nợ thịt. Nợ nần người ta trong lòng nàng luôn cảm thấy không thoải mái.

Trần Du Tiền không biết lúc nào lại chui tới: "Tỷ, tỷ có thích người tên Liễu cái gì đó không?"

Mật Nương thật sự cảm thấy đệ đệ này của mình là người tiểu quỷ đại, mới năm tuổi đầu, biết cái gì thích hay không thích.

"Đệ học mấy thứ vớ vẩn này ở đâu vậy?"

Trần Du Tiền: "Quang Quang tỷ nói đấy. Tỷ ấy bảo, biểu tỷ của tỷ trước khi xuất giá đã nói, lấy chồng quan trọng là phải lấy người mình yêu, những thứ khác đều không trọng yếu."

Mật Nương: "...... Các ngươi thật sự là người tiểu quỷ đại, ngụy biện ở đâu ra."

"Vậy là tỷ không thích hắn rồi?"

Mật Nương bất đắc dĩ: "Mau ngủ đi! Nếu không ngủ, ngày mai đệ sẽ không lấy được một quả mứt khác!"

Trần Du Tiền nghe vậy liền ngao một tiếng, đành phải chịu thua trước miếng mứt, chui vào chăn ngủ.

Mật Nương nhìn ngọn đèn, lòng chợt mơ hồ.

Thích sao…

Nàng chưa từng thích qua ai, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện Mật Nương cũng chỉ quan tâm một chuyện, đó chính là ăn mặc. Ăn no mặc ấm đã là vấn đề nan giải, làm sao có tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Về phần Liễu gia...... Lý Chính gia đương nhiên là tốt, nhưng cô nương muốn gả đi nhiều không đếm xuể, Mật Nương cho tới bây giờ cũng không cảm thấy phúc khí như vậy có thể rơi vào trên người mình. Huống chi hôm nay bà mối kia đến nhà chỉ hỏi ý tứ Mật Nương, cũng không phải là nghiêm túc cầu hôn, Mật Nương lười suy nghĩ.

Ngày hôm sau, Trần lão hán dậy thật sớm chuẩn bị vào thành.

Nhị cữu Tần Thiết Ngưu của Mật Nương hôm nay vừa vặn cũng muốn đi trấn trên, vừa vặn kéo Trần lão hán đi cùng, hôm nay Mật Nương ở nhà yên tâm làm việc.

Ngoại viện có một thửa ruộng trồng rau nhỏ, là năm ngoái mật nương mới khai phá ra, thường ngày trồng vài thứ như hành, tỏi, sơn tiêu và cải xanh, bình thường tự cung tự cấp cũng đủ dùng.

Về hai mẫu ruộng bạc của Trần gia, Mật Nương cùng lão tía suy nghĩ giống nhau, năm nay vô luận như thế nào cũng phải khai phá. Hai năm trước trời không thuận lợi, không thể trồng trọt, năm nay mưa thuận gió hòa, không trồng thì phí ruộng, dù không phải ruộng tốt nhưng cũng có thể thu hoạch được chút lương thực. Nắm bắt thời cơ mùa xuân cày cấy, phải nhanh chóng cày xới.

Ngoài ra còn phải gánh nước, đốn củi, giặt giũ, nấu nướng, Mật Nương ở nhà không lúc nào ngơi tay. Dù không có việc gì làm cũng luôn tìm việc để làm, những ngày nắng đẹp, nàng còn ngồi trong sân khâu đệm giày.

"Mật Nương!"

Vừa qua giờ Tỵ, ngoài sân vang lên tiếng chân bước, Mật Nương trong lòng vui mừng, vội vàng ra mở cửa.

Người tới là Kiều Lâm Lâm, là tỷ muội tốt nhất của Mật Nương ở thôn Đào Hoa, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, bình thường rảnh rỗi là hẹn nhau ra sông giặt giũ, lên núi hái nấm.

"Ngày hôm qua ta tới tìm ngươi, Du Tiền Nhi nói ngươi đi trấn rồi! Ta đi nửa tháng, ngươi đều đi đến đó hai lần rồi đấy!"

Một thời gian trước, Kiều Lâm Lâm theo nương nàng ấy trở về nhà mẹ đẻ, đi nửa tháng mới trở về. Mật Nương cười nói: "Đúng vậy, ta đi hai lần rồi, không có ngươi bầu bạn thật là cô đơn."

Kiều Lâm Lâm: "Vì vậy ta mới trở về đây!"

Hai người vừa nói vừa cười bước vào viện, Mật Nương múc cho nàng ấy một bát nước, hỏi: "Lần này đi có vui không?"

Kiều Lâm Lâm uống một ngụm nước: "Cũng chẳng có gì vui, vẫn ở trong thôn thôi. Nhưng ở thôn chài thì mỗi ngày ta đều lên thuyền, chạy nhảy trong rừng quen rồi nên ra sông lớn cũng hay hay!"

Kiều Lâm Lâm nói chính là thôn Đại Hà gần sông, nơi đó ngư nghiệp phát triển, mỗi ngày đều có thuyền đánh cá ra khơi. Mật Nương chưa từng đến đó, không khỏi sinh lòng hâm mộ.

Mật Nương: "Thật hâm mộ, đáng tiếc ta không biết bơi, chỉ có thể vào núi."

"Vào núi cũng tốt, gần đây nấm mọc nhiều không?"

"Nhiều lắm, khi nào ngươi rảnh, chúng ta cùng nhau đi hái nấm!"

Nói đến đây, Kiều Lâm Lâm bỗng nhiên nói: "Mật Nương, gần đây ta có lẽ không đi được nữa rồi, nương ta đã nói cho ta về nhà kia, gần đây không thể thường xuyên ra ngoài được."

Mật Nương trợn tròn mắt: "Thật bất ngờ! Nhà nào vậy?"

Kiều Lâm Lâm: "Chính là Hà gia ở thôn Thạch Lựu bên cạnh, nhi tử nhà họ năm nay mới tròn mười tám, dung mạo cũng khá ổn, gần đây mới đi xem mắt."

Mật Nương trong lòng tràn ngập cảm xúc khó tả, có chút mất mát, nhưng cũng cao hứng thay cho tỷ muội tốt: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng ngươi nha Lâm Lâm."

Kiều Lâm Lâm: "Ai, ta cũng không muốn gả sớm như vậy, nhưng nương ta đã nhanh chóng nói chuyện với nhà kia, ngay cả bà mối cũng đã tới..."

"Vậy ngươi đã gặp người đó rồi, cảm thấy thế nào?"

Kiều Lâm Lâm nhắc tới việc này có chút ngại ngùng: "Cũng được... nhưng mà chưa tiếp xúc nhiều, ai mà biết được."

Mật Nương cười nói: "Vậy là tốt rồi, ngươi thích là được."

Kiều Lâm Lâm: "Mà này Mật Nương, ngươi thì sao, chẳng có ý định gì hết à? Ngay cả hôn sự của Thẩm Quả Quả cũng đã định rồi."

Mật Nương kinh ngạc: "Nàng ấy không phải mới mười lăm sao?"

"Nương nàng ấy nói mười lăm tuổi cũng là đại cô nương rồi, trước định ra, đến năm sau năm kia thì xuất giá, hơn nữa còn nói nhà trai cũng không tệ."

Mật Nương ồ một tiếng: "Nhà nào vậy?"

Kiều Lâm Lâm: "Chính là Liễu gia trấn Nguyệt Nha chúng ta."

Mật Nương sửng sốt.

"Liễu gia?"

Kiều Lâm Lâm: "Đúng vậy, Liễu gia, nương ta nói có thể gả đến Lý Chính gia là phúc khí, khó trách nương của Quả Quả sốt ruột quyết định. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, điều kiện Thẩm gia cũng không đến nỗi nào, nghe nói còn định cho Quả Quả một cửa hàng ở huyện, quả thực khiến người ta phải ngưỡng mộ. . ."

Kiều Lâm Lâm tự mình nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Mật Nương, mãi đến khi nửa ngày không ai đáp lại, nàng ấy mới phát hiện sắc mặt của Mật Nương có vẻ không ổn: "Mật Nương? Ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại trắng bệch thế này?"

Mật Nương lấy lại tinh thần: "Không, không có gì......"

Kiều Lâm Lâm đang nghi hoặc, Mật Nương bỗng nhiên nói: "Lâm Lâm à, hôm nay ta không lưu ngươi lại dùng cơm nữa, ta chợt nhớ ra lát nữa còn phải đến nhà cữu mẫu một chuyến."

Kiều Lâm Lâm cười đáp: "Ngươi với ta còn khách khí làm gì! Vậy ta đi trước nhé, ngày mai nếu ta rảnh, sẽ đến gọi ngươi đi lên núi!"

"Được."

Kiều Lâm Lâm đi rồi, Mật Nương bỗng nhiên đi vào trong phòng đóng cửa lại, Trần Du Tiền vừa ngủ trưa dậy dụi mắt đi tới, lấy lại tinh thần nhìn: "Tỷ, mắt tỷ sao lại đỏ thế?"

Mật Nương dụi mắt: "Không, mắt tỷ dính cát rồi."