Rót Cạn

Chương 29

Quý Thính ngây ngốc một lát mới đi tới cửa sổ, mở ra, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, cô buộc tóc chuẩn bị tắm rửa, đi ngang qua bàn trà nhìn thấy một tờ giấy trên bàn cô cầm lên đọc.

Là chữ viết tay của anh.

—Có bữa sáng trong bếp

Quý Thính đặt tờ giấy xuống, đi vào bếp nhìn thấy bình giữ nhiệt ở đó, mở ra thấy có cháo sườn mua từ tiệm ăn sáng ở tầng dưới, Quý Thính đóng nắp lại, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Khoảng chín giờ, Quý Thính ăn sáng xong xuống lầu. Vừa đi đến cửa tiệm cô vừa lướt qua vòng bạn bè của mình. Mộng Gia đăng một bài viết lên vòng bạn bè, không có hình ảnh.

Mộng Gia: Tôi sẽ không bỏ cuộc.

Mọi người bên dưới đều đang cổ vũ cho cô ta, cũng không biết Đàm Vũ Trình khi nhìn thấy cảm giác thế nào, Quý Thính rẽ vào cửa tiệm tình cờ nhìn thấy vòng bạn bè của Thư Tiêu, cô trang điểm nhẹ, đeo kính gọng đen. Điều này khiến khuôn mặt của cô ấy trông đặc biệt nhỏ, xinh đẹp lạ thường, cô ấy hiện đang làm nghiên cứu sinh sau đại học, ngay khi vừa ra nước ngoài đã trực tiếp hoàn thành chương trình học lên thẳng nghiên cứu sinh.

Bây giờ ở đó với tư cách là người cố vấn. Mẹ cô ấy làm về lĩnh vực ngân hàng đầu tư ở Thung lũng Silicon. Không biết khi nào cô ấy mới quay lại, Mộng Gia đăng bài lên vòng bạn bè không phải không có ý cho Thư Tiêu xem, nhưng Thư Tiêu lại không có phản ứng gì. Những gì cô ấy đăng đều là về cuộc sống và sinh hoạt hàng ngày.

Tính cách Mộng Gia có chút dễ thương, nhiệt tình, sôi nổi và đáng yêu.

“Chào buổi sáng, chị Thính.” Vừa bước vào Tiểu Uyển đã nhiệt tình chào đón, Quý Thính ngước mắt lên cười nói: “Chào buổi sáng.”

Trương Dương bận rộn trong bếp một lúc, nghiêng đầu nói với Quý Thính: “Hôm nay phải mua thêm hạt cà phê, chị Thính.”

“Lát nữa họ sẽ giao tới.” Quý Thính nghe xong liền cất chiếc túi nhỏ vào phòng nghỉ, sau đó đeo tạp dề bắt đầu làm công việc trong ngày. Buổi chiều, Lục Hải mời Quý Thính đi ăn tối, nhân tiện xem qua bản vẽ thiết kế của chi nhánh.

Quý Thính đồng ý.



Buổi tối Lục Hải tìm được một nhà hàng mới, là nhà hàng Nhật Bản có phòng riêng, chỗ ngồi có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn, bên ngoài cửa sổ là khu trung tâm Lê Thành từng toà nhà cao tầng san sát, ban đêm ánh đèn bật sáng cả thành phố trông rất phồn hoa.

“Nơi này rất gần Trác Duyệt, em có thấy không?” Lục Hải ngồi đối diện, chỉ vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.

Quý Thính vừa ngồi xuống, liền nhìn sang nói: “Tôi nhìn thấy rồi.”

Lục Hải ngồi thẳng dậy, rót trà cho Quý Thính rồi nói: “Cửa hàng này cũng được đồng nghiệp của tôi giới thiệu, họ nói đồ nướng ở đây rất ngon.”

Quý Thính nhấp một ngụm trà, là trà lúa mạch.

Cô mỉm cười nói: “Anh có thể làm người thẩm định các nhà hàng được rồi.”

Lục Hải nghe vậy, cười nhìn cô rồi nói: “Trước khi gặp em, tôi không có hứng thú với những thứ này, bây giờ lại chỉ muốn dẫn em đi thử.”

Trong mắt anh có sự chân thành.

Quý Thính mỉm cười đặt cốc xuống.

Lục Hải đẩy máy tính xách tay sang một bên trước mặt Quý Thính, anh đưa tay gõ gõ nói: “Đây là bản thảo đầu tiên. Em xem, bây giờ em là Bên A.”

Anh mỉm cười với Quý Thính.

Quý Thính nhìn màn hình, không thể không nói thiết kế của anh rất phù hợp với mong muốn của cô, địa điểm của chi nhánh nằm trong khu văn hóa, các cửa hàng ở đó đều có phong cách riêng. Vì được thiết kế đặc biệt dành cho giới trẻ nên ngay cả khi họ không theo đuổi một thiết kế thật đặc biệt, cũng phải có một chút cá tính của riêng mình.

Bản vẽ thiết kế này của Lục Hải sử dụng phong cách Maillard, là màu phổ biến hiện nay và mạnh dạn thêm một số màu sáng hơn để tăng độ ấn tượng. Biển hiệu “Hoàng Hôn” sử dụng gam màu ấm.

Quý Thính có chút kinh ngạc, ngước mắt lên nói: “Khá tốt.”