Rót Cạn

Chương 14

Phong Dĩnh Dĩnh: [Vu Hy, trước đây không phải cậu nói là sớm muộn Đàm Vũ Trình với Thư Tiêu sẽ quay lại hay sao? Vậy sao cậu lại cược Mộng Gia sẽ thành công chứ?]

Vu Hy: [Nhưng Đàm Vũ Trình khá đào hoa, tôi nói thành công nhưng đâu nói họ sẽ dài lâu, cũng có khả năng là cái ôm nhất thời mà.]

Những người khác lập tức yên tĩnh, hình như cũng đúng.

Vu Hy lập tức nhắn tới: [Mau xem vòng bạn bè.]

Quý Thính đưa tay nhấn vào vòng bạn bè bài đầu tiên là của Mộng Gia, lần này cô ta đăng một đoạn video khoác cánh tay Đàm Vũ Trình, cầm điện thoại lên quay thì bị anh đẩy tay ra nhưng vẫn cố kéo lại. Nhưng chỉ bằng một cái khoác tay ấy thôi cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc.

Vu Hy: [Nhìn đi, thấy chưa.]

Phong Dĩnh Dĩnh, [Cậu ấy cũng lố quá rồi, càng lố càng chột dạ.]

Vu Hy: [Nữ theo đuổi nam, cách một tấm vải sa tanh thôi.]

Phong Dĩnh Dĩnh không nói tiếp nữa.

Quý Thính không đọc tin nhắn trong nhóm, cô nhìn đoạn video một hồi, vào giây phút cánh tay anh bị khoác lên cô khựng lại tắt đi.

Lục Hải chụp ảnh màn hình vài bộ phim mới chiếu gửi qua nói cô chọn.

Quý Thính mở ra, thật ra cô thích xem phim cũ hơn, phim mới đều đợi sau khi chiếu xong sẽ xem ở app, mấy năm nay cô đến rạp chiếu phim đa phần là đi cùng Vu Hy. Cô xem rồi chọn một bộ khoa học viễn tưởng.

Lục Hải trả lời: [Em không cần phải nhường tôi, muốn xem gì thì xem nấy.]

Quý Thính: [Tôi muốn xem bộ này.]

Lục Hải: [Được, vậy tôi đặt vé nhé.]



Ngày hôm sau Lục Hải qua đón Quý Thính, sau khi lên xe anh đưa cho cô một bó hồng, Quý Thính cười nhận lấy tặng cho anh một hộp sáp thơm, cô nói: “Cũng không biết anh thích mùi hương gì, nhưng sáp thơm của hãng này khá đặc biệt, anh dùng thử xem.”

Lục Hải kinh ngạc, sau khi nhận lấy thì nói, “Cảm ơn em, quà em chọn tôi đều thích.”

Quý Thính nghe vậy mỉm cười, lời có chút ái muội, cô không biết làm sao để tiếp lời.

Lục Hải cất sáp thơm đi, khởi động xe lái tới rạp chiếu phim, họ định sẽ xem phim trước rồi đi ăn.

Trước khi đi vào rạp chiếu phim điện thoại của Quý Thính vang lên. Cô nhìn qua là Đàm Vũ Trình, khựng lại nói với Lục Hải một tiếng, sau đó nhấc máy.

Giọng Đàm Vũ Trình truyền đến mang theo vẻ lười biếng, “Đi đâu vậy?”

“Sao thế?”

“Đang ở tiệm của cậu.”

“Tôi ra ngoài xem phim rồi.”

Đàm Vũ Trình nghe vậy, khẽ ngây người rồi lập tức hiểu ra, “Đi xem đi, tôi cúp trước đây.”

Quý Thính ừm một tiếng, phía bên kia cúp máy, cất điện thoại vào túi nhìn Lục Hải đang ngồi đợi ở bên cạnh, cô cười đi về phía anh, hai người tìm chỗ ngồi ở giữa hàng ghế phía sau phòng chiếu, khá tối.

Ở giữa chỉ cách một tay vịn ghế, ngồi xuống khoảng cách giữa hai người rất gần. Lục Hải đặt tay lên tay ghế, Quý Thính dựa vào bên cạnh theo phản xạ, không rõ lắm, màn hình bắt đầu sáng lên, bộ phim chính thức bắt đầu.

Tình tiết phim thú vị nên Quý Thính cũng không có tâm tư đi nghĩ những việc khác, thỉnh thoảng quay sang lại thấy Lục Hải đang nhìn cô đương nhiên không phải anh cứ nhìn chằm chằm, cũng có lúc sẽ nghiêm túc xem phim.

Ánh sáng mờ ảo, thỉnh thoảng Quý Thính lại thất thần.

Điện thoại rung lên, Vu Hy gửi tin nhắn cho Quý Thính.

Vu Hy: [Người đàn ông trước kia tớ xem mắt, hôm nay đến thăm tớ, người ở quê ấy cảm giác không tệ.]

Quý Thính cúi đầu hỏi: [Ai cơ?]

Vu Hy: [Người đeo kính ấy.]

Quý Thính nhớ lại, bỏ qua vài người cuối cùng còn lại hai, Vu Hy nói quan sát, là người đeo kính và người cũng tạm được, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đến Lê Thành có lẽ khá có lòng.

Quý Thính: [Khá tốt.]

Vu Hy: [Tớ cũng thấy vậy, cậu thì sao, Lục Hải ấy.]

Quý Thính: [Cũng được, đang xem phim, muộn chút thì nói.]

Vu Hy: [Ôi ôi, mau xem đi.]

Quý Thính đặt điện thoại xuống, Lục Hải đưa bắp rang bơ qua cho cô, Quý Thính cười với anh đưa tay lấy ăn, cô nhìn màn hình chiếu, bên tai là âm thanh cháy nổ, cô có hơi thất thần, cứ vậy mà xem hết bộ phim.