Rót Cạn

Chương 2

Đàm Vũ Trình hút xong điếu thuốc, đi cùng cô vào phòng khách, “Lái chậm chút.”

“Cậu có thời gian nhớ mang hộp giữ nhiệt và đũa qua cho tôi, đừng để tôi phải giục nhà còn dùng nữa.” Quý Thính thay giày xong, sửa sang lại đầu tóc nhìn anh.

Đàm Vũ Trình gật đầu, “Biết rồi.”

“Ngày mai mang qua cho cậu.”

Quý Thính bật cười mở cửa đi ra. Anh cũng không tiễn, kéo máy tính qua ngồi lên sô pha gõ.

Cánh cửa khép lại.

Quý Thính thu lại ánh mắt, ngay cả ngồi không thôi trông anh cũng có chút hơi bỡn cợt, dựa vào tay vịn ghế gõ phím.

Xuống lầu.

Quý Thính lấy xe lái qua tiệm, đỗ xe xong chuẩn bị đi vào thì Vu Hy gọi đến, Quý Thính đẩy cửa vào tiệm, Vu Hy ở đầu dây bên kia thở dài, “Ở quê chán quá đi mất.”

“Vậy thì mau quay lại đi.”

Quý Thính tiện tay cho chìa khoá xe vào ngăn kéo, lấy tạp dề đeo lên, Vu Hy lại thở dài, “Tớ muốn lắm chứ, mẹ tớ bảo gặp nốt người nữa rồi đi, tớ mà biết về để gặp mấy ông xấu xí đó thì đã không về rồi, con người ta thật kì quặc ở thành phố lớn thì nhớ nhà về nhà thì lại thấy chán, tớ còn định nghỉ hết số phép của năm nay xem ra chắc không cần rồi.”

“Xấu lắm à.”

Quý Thính nhìn đơn gọi món, có khách gọi tiramisu, cô kéo tủ kính lấy ra, để vào chiếc đ ĩa tinh tế.

Vu Hy nói: “Không phải ngoại hình xấu mà tư tưởng xấu, nhớ hồi chúng mình cấp ba còn tìm được mấy người không tồi sao đến độ tuổi này rồi lại không có vậy.”

“Hay là người tốt nhất ở ngay cạnh chúng ta rồi? Ví dụ như Đàm Vũ Trình?”

Nhân viên đưa tiramisu cho khách, Quý Thính lấy khăn lau hơi nước trên mặt bàn, nghe vậy thì khựng lại, đang định nói thì Vu Hy lập tức tiếp lời: “Ngoài việc cậu ta đào hoa, không nắm chắc, điên cuồng thì những thứ khác đều xuất sắc hàng cực phẩm.”

Quý Thính nghe vậy cười cười, cô lau bàn đi qua pha cà phê.

Bây giờ là hơn ba giờ chiều, khách đến tiệm ăn bánh uống cà phê không nhiều khá yên tĩnh.

Quý Thính dựa vào bàn pha chế, nhìn cà phê chảy vào cốc, nói: “Cậu vẫn nên nhanh chút đi, sắp đến sinh nhật của Mộng Gia rồi, trình độ bùng cháy của cậu ta cậu không đọ được đâu.”

“Ôi, cậu không nói tớ cũng quên, đại tiểu thư này không dễ đối phó vậy hai người chúng ta thu dọn hành lý chạy thôi, cuối cùng không gặp được ai cả.”

Quý Thính nghe vậy thì gật đầu, “Đúng vậy, mau quay lại đi.”

“Tuân lệnh.”

Cúp máy, cà phê cũng đã pha xong Quý Thính bưng ra ngoài sô pha ngồi xuống, nhấp một ngụm điện thoại vang lên cô mở ra xem. Là mẹ gửi đến.

Lục Hải.

29 tuổi, làm thiết kế nội thất, ngoại hình khá đĩnh đạc, trông có vẻ thích cười.

Cô nhìn tấm ảnh ngẩn người. Không phải cô cố ý muốn độc thân nhưng lại độc thân đến tận độ tuổi này, càng nhiều tuổi càng lười đi mở rộng quan hệ chứ đừng nói là có bạn trai. Giống như có hình bóng nào đó vẫn chặn lại, không đẩy ra được.

Tối đó cô về nhà một chuyến, Khâu Đan đang bận rộn trong bếp, tiếng chảo xèo xèo.

Quý Thính đi vào rửa tay, Khâu Đan thấy cô về, “Con thấy cái sáng nay mẹ gửi chưa?”

“Con thấy rồi.” Quý Thính lấy cần tây qua thái giúp mẹ.

“Vậy thế nào rồi, liên lạc với cậu ấy chưa?” Khâu Đan lấy nắp đậy lên, quay sang đánh trứng, nhìn cô hỏi.

Trước mắt Quý Thính đều là màu xanh của cần tây, cô thái tỉ mỉ, “Vẫn chưa ạ.”

Khâu Đan cầm khăn qua lau tay, “Mấy ngày nay có lẽ cậu ấy bận nên không thêm bạn với con nhưng tối nay sẽ thêm thôi, đồng ý kết bạn rồi nói chuyện xem, cậu ấy là cháu trai của nhà cung cấp chỗ công ty bố con, bố mẹ đều ở Lê Thành, không phải con muốn mở thêm chi nhánh sao, đến lúc đó nhờ cậu ấy thiết kế giúp, gặp gỡ tiếp xúc nhiều vào, dù sao chúng ta vẫn xem phẩm chất đạo đức thế nào là chính.”

Quý Thính thái xong để dao xuống.

Dựa vào đảo bếp, Khâu Đan bắt đầu xào thịt bò, Quý Thính ngơ ngẩn nhìn, cô có hơi không vui nhưng cũng hiểu sao mẹ lại vội vậy. Khâu Đan cầm tay chảo, căn bếp này chính là địa phận của bà, bà bận tới bận lui, “Con lấy hộp giữ nhiệt với đũa ở chỗ Đàm Vũ Trình về chưa?”