Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ngay Cả Con Của Mình Hắn Cũng Đã Quên

Chương 11

Anh ta đẩy tờ thủ tục chuyển trường lại cho Trình Úc, ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng trong văn phòng, Hiệu trưởng nói với Trình Úc, "Anh Trình, thủ tục đã ký xong."

Trình Úc cầm lấy tập tài liệu, đóng lại, gật đầu với hiệu trưởng: "Làm phiền hiệu trưởng."

Hiệu trưởng xua tay, "Tôi hy vọng Trình Gia Ngôn có thể có một khởi đầu mới tốt hơn ở trường mẫu giáo mới."

Trình Úc nói lời cảm ơn, quay đầu nhìn Thịnh Bách Niên, hỏi: "Ngài Thịnh đây vừa rồi nói tôi nên giao đứa nhỏ cho mẹ nó sao?"

Thịnh Bách Niên hối hận vì những gì mình vừa nói, rốt cuộc dù có chuyện gì xảy ra với phụ huynh và con cái nhà người ta thì vốn dĩ đây cũng là chuyện không liên quan gì đến hắn, hắn bình tĩnh nói với Trình Úc: "Chỉ là gợi ý thôi."

Trình Úc hiểu hắn, nghe giọng điệu của hắn, anh biết rằng bây giờ hắn không muốn nhìn thấy mình, còn có những người khác trong văn phòng, hiện tại có một số việc không tiện nói chuyện với Thịnh Bách Niên.

Trình Úc nói: "Ngài Thịnh có tiện để lại một phương thức liên lạc cho tôi không? Tôi có chuyện muốn hỏi ngài Thịnh?"

Hiệu trưởng và một phụ huynh khác trong văn phòng sau khi nghe điều này trong lòng đã bật cười, ngay cả khi cha mẹ của Trình Gia Ngôn muốn có quan hệ với Thịnh Bách Niên, thì lấy cái cớ này ra là quá qua loa có lệ rồi.

Danh tính của anh ta là gì? Danh tính của ngài Thịnh đây lại là gì?

Chỉ riêng ở thành phố Bình Hải, có vô số người muốn có thông tin liên lạc của ngài Thịnh, nhưng ngài Thịnh luôn không đồng ý.

"Không tiện." Quả nhiên, Thịnh Bách Niên từ chối không chút do dự.

"Xin lỗi." Trình Úc không thèm bận tâm, cùng đống tài liệu đã ký đi ra khỏi văn phòng, sau khi đóng cửa phòng làm việc, anh cũng không nhìn lại.

Vị phụ huynh đang ngồi trên sô pha nhìn thấy Trình Úc đã đi rồi, khịt mũi nói: "Người này thật thú vị."

Thịnh Bách Niên phớt lờ, nói với hiệu trưởng: "Tôi đi đây."

Hiệu trưởng vẫn muốn ở cùng hắn một lát: "Ngài Thịnh sao không ngồi thêm một lát?"

"Có chuyên cần xử lý."

Hiệu trưởng từ trên ghế đứng dậy, cười nói: "Vậy ta sẽ đành phải để ngài Thịnh đi thôi, hoa ở đây nở rất đẹp, ngài Thịnh có thể đến xem thường xuyên."

Thịnh Bách Niên không trả lời. Hắn luôn ít nói, hiệu trưởng không bận tâm, tiếp tục tiễn hắn ra ngoài nhà trẻ.

Khi Trình Úc đi ra khỏi văn phòng, Trình Gia Ngôn đã thu dọn đồ đạc của mình, chạy ra khỏi lớp với một chiếc cặp nhỏ, Trình Úc nắm lấy tay anh đi dọc theo con đường lát đá cuội nhiều màu sắc, đến cửa hông của trường mẫu giáo, Vừa quay đầu đã thấy Thịnh Bách Niên cách đó không xa, hắn đang nói chuyện với hiệu trưởng.

Trình Úc dừng lại, do dự không biết có nên bước tiếp hay không.

Khi Trình Gia Ngôn nhìn thấy Trình Úc dừng lại, khuôn mặt nhỏ của bé nhìn lên Trình Úc với ánh mắt kỳ lạ, sau khi quan sát anh một lúc lâu, bé vươn bàn tay nhỏ của mình ra, nắm lấy ống tay áo của anh, hỏi: "Ba, ba nhìn có vẻ đang không được vui."

Trình Úc tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn Trình Gia Ngôn, nói: "Có chút."

"Con đưa ba về chơi game" Trình Gia Ngôn tự hào nói, "Rất nhiều người trên mạng còn đang gáo thét muốn con dẫn họ đi kia kìa, nhưng con không làm, con chỉ muốn chơi với ba thôi."

Trình Úc vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của Trình Gia Ngôn, cười nói: "Vậy thì ba cảm ơn con nhé."

Trình Gia Ngôn cười khúc khích, chọc Trình Úc một lần nữa, hỏi anh, "Ba đang nhìn gì vậy?"

Trình Úc chỉ vào Thịnh Bách Niên ở phía xa, hỏi Trình Gia Ngôn: "Con có thích chú đó không?"

Trình Gia Ngôn nhìn theo hướng ngón tay của Trình Úc, hắn đứng hơi xa, đứng ở đây không nhìn thấy rõ bộ dạng của Thịnh Bách Niên, nhưng bé vẫn nhanh chóng lắc đầu và nói với Trình Úc, "Con không thích."

Dù Trình Úc vẫn chưa hiểu cách anh thụ thai và sinh con ra như một người phụ nữ, nhưng Trình Gia Ngôn thực sự là con của Thịnh Bách Niên. Dù hai cha con không có thần giao cách cảm thì cũng không thể để Trình Gia Ngôn chỉ nhìn hắn như vậy rồi nói rằng bé không thích người này, Trình Úc hỏi bé: "Tại sao?"

Trình Gia Ngôn coi đó là lẽ đương nhiên: "Vì chú ấy khiến ba không vui."