Nhãi Con Trùng Đực Từ Chối Việc Kéo Chân Sau

Chương 11

Nhưng bây giờ bên cạnh cậu lại xuất hiện một Belenko, từ hành vi trong hai ngày qua của Belenko, Di Lạc cảm thấy Belenko cũng là người rất giỏi.

Cho dù Belenko chưa từng gặp Dimond nhưng qua những lời kể của Di Lạc cũng biết Dimond là ai.

Nghe câu hỏi của Di Lạc, Belenko khinh bỉ hừ một tiếng: "Nhóc con, anh vốn nghĩ nhóc khá thông minh, nhưng bây giờ xem ra dường như cũng không phải vậy, sao có thể hỏi một câu ngớ ngẩn như thế được cơ chứ. Làm sao anh có thể thua Dimond, anh nói cho nhóc biết, dù có mười Dimond cộng lại cũng không đủ cho anh đánh một cú!"

Thấy Belenko tự tin như vậy, trong đầu Di Lạc lại nảy ra một câu hỏi, "Vậy sao trước đây anh Belenko lại bị thương nặng như vậy? Em chưa bao giờ thấy Anh Dimond bị thương nặng như anh."

Di Lạc nghiêng đầu nhìn Belenko, đôi mắt xanh xinh đẹp lộ vẻ nghi hoặc như đang hoài nghi tính xác thực trong lời nói của Belenko.

Thấy bộ dạng này của cậu, Belenko tức giận trợn mắt nhìn Di Lạc: "Nhóc con thì hiểu cái gì, anh bị thương nặng như vậy là vì con tàu vũ trụ anh lái gặp phải bão vũ trụ. Nhiều năm nay số người sống sót sau khi gặp bão vũ trụ chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi có biết không hả!"

"Bão vũ trụ là gì?"

Đối với Di Lạc, một “kẻ quê mùa” chưa từng rời khỏi hành tinh rác thì bão vũ trụ hoàn toàn là một từ xa lạ.

"Bão vũ trụ, đúng như tên gọi của nó là cơn bão xảy ra trong vũ trụ. Nguyên lý hình thành là... thôi, nguyên lý quá phức tạp, anh lười nói nhiều. Nhóc con chỉ cần hiểu, bão vũ trụ rất lợi hại và nếu phải đối mặt trực tiếp với bão vũ trụ thì số người sống sót đến giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi."

"Oa, Anh Belenko anh giỏi quá!"

Di Lạc nhìn Belenko, ánh mắt lại bắt đầu sáng lấp lánh, như chứa đựng ánh nắng rực rỡ.

"Hừ, bây giờ đã hiểu ai mới là người giỏi nhất chưa?"

Nghe vậy, Di Lạc gật đầu thật mạnh, "Anh Belenko siêu giỏi!"

Nghe lời này, Belenko mới hài lòng gật đầu, "Nhóc con cũng có mắt nhìn đấy."

Trong lúc Di Lạc và Belenko nói chuyện, họ đã đến nơi bỏ rác thải của Hô Á Tinh.

Họ đến không sớm, nơi đó đã có không ít cư dân hành tinh rác khác đang tìm kiếm thứ mình muốn trong đống rác mới bỏ xuống.

Hôm nay, phần lớn rác thải Hô Á Tinh chở đến đều là loại máy móc, chúng được chất đống như một ngọn núi nhỏ, mọi người không ngừng lục tìm trong đống rác, cố gắng tìm kiếm một số thứ có giá trị.

Belenko không vội vàng đi qua mà bế Di Lạc đến một góc rồi đặt cậu xuống đất, "Ngoan ngoãn đứng đây, anh tìm được thứ sẽ quay lại tìm em."

"Anh Belenko, em cũng có thể giúp mà! Hai người tìm sẽ được nhiều thứ hơn!"

Belenko đưa ngón tay trỏ chọc vào cánh tay nhỏ của Di Lạc, "Nhóc con bé xíu cỡ này còn muốn đi qua đó? Một món đồ hỏng rơi xuống cũng có thể đè bẹp em."

"Nhưng mà—"

"Không nhưng nhị gì hết." Belenko cắt lời Di Lạc, "Đứng yên ở đây đợi, có chuyện thì gọi to tên anh, nghe rõ chưa?"

Thấy tình hình không còn cách nào xoay chuyển, Di Lạc đành gật đầu, giọng đầy tiếc nuối: "Em biết rồi."

Belenko thấy vậy, mới quay người đi về phía đống rác.

Di Lạc nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng vẫn có chút không phục.

Cậu tự thấy mình dù nhỏ tuổi nhưng cũng rất giỏi, giờ Belenko đột nhiên bảo cậu đứng một bên nhìn thì làm sao cậu chịu nổi.

Nhưng cậu vừa thử bước chân ra bước đầu tiên, Belenko như có mắt sau lưng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu, Di Lạc bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

Di Lạc: "..."

Di Lạc lặng lẽ thu chân lại, hai tay để sau lưng, ngẩng đầu nở nụ cười rất ngoan ngoãn với Belenko.

Belenko hừ nhẹ một tiếng.

Nhóc con muốn chơi trò "ngoài mặt tuân theo, trong lòng chống đối" với anh, còn lâu mới được.

Sau khi bị Belenko bắt quả tang một lần, Di Lạc đành từ bỏ ý định muốn giúp đỡ.