Trên thực tế, Di Lạc không thể nhìn thấy các vì sao không phải vì thời tiết, mà là vì môi trường ở hành tinh rác này quá tồi tệ khiến cho việc nhìn thấy các vì sao trở thành điều cực kỳ hiếm hoi.
Belenko không tiếp tục thảo luận về các vì sao với Di Lạc nữa, thay vào đó hỏi về cuộc sống hàng ngày của cậu.
Sự chú ý của Di Lạc ngay lập tức bị những câu hỏi của Belenko cuốn hút.
Không thể phủ nhận rằng, Trùng tộc quả thực xứng đáng với danh hiệu chủng tộc mạnh nhất trong vũ trụ.
Rõ ràng trước đó bị thương nặng đến mức hơi thở thoi thóp nhưng từ sau khi Belenko tỉnh lại, tốc độ hồi phục của anh ta đã tăng lên đáng kể.
Chỉ trong vài ngày, cơ thể Belenko đã hồi phục đến mức có thể đi lại dễ dàng. Tuy nhiên với tốc độ tự chữa lành này của anh ta, ngay cả có là trùng tộc cũng đủ để khiến mọi người ngạc nhiên.
….
Khi ở nhà Di Lạc thường mặc một chiếc áo sơ mi màu xám dài gần chạm đất, chỉ lúc nào đi ra ngoài cậu mới thay bộ quần yếm bò yêu thích và áo thun đen ngắn tay thôi.
Cho nên khi thấy Di Lạc mặc bộ quần yếm bò, Belenko biết ngay cậu sắp ra ngoài.
Belenko ngồi ở bàn, chân vắt chéo trông như chủ nhà, “Quỷ nhỏ, em ra ngoài làm gì?”
“Anh Belenko, hôm nay là ngày phi thuyền từ hành tinh Huya đến để thả rác, em muốn đi xem xem có thể tìm thấy gì hữu ích không, như vậy có thể đổi được nhiều thức ăn hơn. Anh muốn đi cùng em không?”
Rõ ràng, Di Lạc rất mong Belenko sẽ cùng cậu ra ngoài, đôi mắt sáng lên rõ rệt.
Khi nghe thấy cái tên hành tinh Huya, ban đầu Belenko còn cảm thấy xa lạ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, anh nhớ ra đó là một hành tinh nhỏ không đủ tư cách thiết lập quan hệ ngoại giao với trùng tộc của họ. Rốt cuộc, hành tinh Huya chỉ là một hành tinh nhỏ thuộc một hệ mặt trời khác trong khi đó trùng tộc lại là thế lực mạnh nhất của vũ trụ, không ai dám đυ.ng đến.
Belenko định bảo Di Lạc đừng đi nữa, dù thiết bị nhận dạng của anh đã bị phá hủy khi rơi vào hành tinh rác này, anh vẫn tin rằng thuộc hạ của mình sẽ sớm tìm thấy anh. Thậm chí nếu thuộc hạ không thể tìm ra dấu vết của anh, khi vết thương hoàn toàn hồi phục, anh có thể đưa Di Lạc rời khỏi hành tinh rác này.
Nhưng khi thấy ánh mắt đầy kỳ vọng của Di Lạc, anh lại không thể nói ra những lời đó.
“Nể tình nhìn mặt nhóc không quá đáng ghét, nên anh đành miễn cưỡng đi cùng nhóc một chuyến vậy.”
Di Lạc lập tức reo lên vui mừng, giọng trẻ con tràn đầy phấn khích, “Tuyệt quá, có anh Belenko đi cùng thì lần này chúng ta chắc chắn sẽ tìm được nhiều thứ tốt!”
Di Lạc còn nhỏ, trước đây khi cùng ông nội ra ngoài, cậu không giúp được nhiều, chủ yếu chỉ làm người khuân vác những vật nhỏ, vì thế hai ông cháu không bao giờ tìm được nhiều thứ tốt.
Thấy Di Lạc phấn khích như vậy, Belenko cũng tự tin đáp, “Nhóc yên tâm đi, có anh đây ra tay, đảm bảo lần này nhóc sẽ thu hoạch đầy ắp túi, không ai tranh được với nhóc đâu.”
Di Lạc không biết sức chiến đấu thật sự của Belenko. Nhớ lại những vết thương trên người của Belenko, cậu lo lắng dặn dò, “Anh Belenko, anh vẫn là bệnh nhân, chúng ta không cần tranh giành với người khác. Chúng ta có thể đợi họ chọn xong rồi đi tìm cũng được.”
Nghe Di Lạc đánh giá thấp khả năng chiến đấu của mình, Belenko tức giận véo nhẹ vào cái má phúng phính của Di Lạc, vì đây là chỗ duy nhất trên cơ thể cậu có chút thịt.