Cậu ngẩng đầu chào tạm biệt Dimond và Nimik: "Anh Dimond, anh Nimik, em có việc, phải về nhà trước."
Nimik mỉm cười gật đầu, "Đi đi, ở nhà nhớ cẩn thận. Nếu cần giúp đỡ thì đến tìm anh."
Di Lạc cười tươi mắt híp lại: "Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh Nimik."
Nhìn bóng dáng vui vẻ trở về nhà của Di Lạc, Dimond khẽ hỏi Nimik: "Cậu đã điều tra được tin tức gì về người mà Di Lạc nhặt về chưa?"
Nimik không còn giữ vẻ ôn hòa như khi đối diện Di Lạc thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.
"Hỏi nhiều người rồi, chỉ biết anh ta đột nhiên xuất hiện ở khu rừng bỏ hoang phía tây nam. Nhiều người đi ngang qua nhìn thấy anh ta hôn mê ở đó nhưng mà chẳng ai thèm quan tâm cả, cuối cùng là Di Lạc nhìn thấy và kéo anh ta về nhà."
Dimond khẽ tặc lưỡi, "Nghe cậu nói, giống như anh ta đột nhiên xuất hiện tại trên tinh cầu này vậy."
Nimik: "Dù sao cậu cũng sống bên cạnh Di Lạc, thời gian này chú ý động tĩnh trong nhà cậu nhóc ấy nhé."
Dimond hừ một tiếng, "Không cần cậu nói, tôi tự biết."
Lúc này Di Lạc đang chăm chú nấu cháo gạo mà không biết rằng, sau khi ông nội cậu qua đời, cư dân sống gần đây đã không hẹn mà cùng nhau xem việc chăm sóc cậu như trách nhiệm của mình.
Căn nhà sắt của Di Lạc tuy nhìn cũ kỹ nhưng bên trong vẫn cố gắng chia thành các gian phòng nhỏ với chức năng khác nhau.
Di Lạc cẩn thận nấu một bát cháo gạo trong bếp nhỏ rồi mang vào phòng mình. Cậu đã để người mà mình nhặt được trong phòng ngủ của mình, nhường giường của mình cho anh ta còn bản thân thì ngủ ở góc nhỏ cuối giường suốt mấy ngày qua.
Khi bước vào phòng, Di Lạc ngay lập tức nhận ra chàng trai đang hôn mê giờ đã ngồi dậy rồi, anh ta còn đang mở mắt nhìn cậu.
"Anh, anh tỉnh rồi, thật là tốt quá!" Di Lạc cầm bát cháo gạo vẫn còn bốc khói, mặt mày rạng rỡ.
Trước sự vui mừng của Di Lạc, Belenko, người đàn ông có mái tóc bạc và đôi mắt đen phản ứng rất lạnh lùng.
Anh nhìn Di Lạc, đôi mắt đen phát ra sự sắc bén như báo săn: "Này, nhóc con, tại sao vừa rồi không nghe lời bọn họ?"
Những ngày qua Belenko luôn hôn mê vì cơ thể đang trong giai đoạn tự chữa lành. Hơn nửa giờ trước cuối cùng anh cũng tỉnh lại.
Belenko là một vị tướng quân lẫy lừng bởi bao chiến tích anh dành được cho trùng tộc, vì rèn luyện nhiều ở chiến trường nên tai anh luôn nhạy bén cũng bởi vậy mà tất cả cuộc đối thoại bên ngoài của Di Lạc và những người khác anh đều nghe rõ.
"Không nghe lời ai cơ?" Di Lạc có chút không hiểu Belenko đang nói gì.
"Chính là cái anh Dimond của nhóc ấy, không phải họ nói rằng tôi không bằng rác rưởi, bảo nhóc vứt tôi đi sao?"
Belenko nói xong, không hài lòng hừ một tiếng. Nếu không phải vì nhóc con này đã cứu mình, thì khi nghe những lời đó, anh đã ra ngoài dạy cho tên Dimond đó một bài học rồi.
Trong toàn bộ vũ trụ, chưa từng có ai dám nói Belenko anh như vậy.
"Nhưng, là em đã nhặt anh về mà."
Belenko nhíu mày, "Ý nhóc là gì?"
"Vì em đã nhặt anh về nhà, nên em không thể vứt anh đi được." Di Lạc nhìn Belenko, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười rạng rỡ.
Belenko: "… Bây giờ trẻ con đều vô lý như em sao?"
"Em làm như vậy có gì lạ à?" Di Lạc gãi đầu, "Nhưng ông nội từng nói với em rằng những thứ mình nhặt về thì phải có trách nhiệm đến cùng."
Hơn nữa, không hiểu sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người anh này, trong lòng cậu bé đã có một suy nghĩ mãnh liệt, đó là muốn nhặt người anh này về nhà.
Nghe thấy mình bị gọi là đồ, Belenko ngước mắt lườm Mễ Lạc, “Nhóc con, không biết nói chuyện thì im miệng!”