Bộ Mặt Ác Ma Của Bá Tổng

Chương 7

“Công ty là của tôi. Tôi ở lại hay không cô quản được à? Lục Ngạn hừ một tiếng. Sau đó, hắn liếc từ trên xuống dưới Thẩm Mộc, chất vấn:

“Ngược lại là cô, nửa đêm không về còn ở công ty làm gì? Công ty không có nghĩa vụ trả tiền tăng ca cho cô đâu đấy nhé.”

Thẩm Mộc há hốc mồm, ánh mắt trừng lớn quên mất cả bối rối, “Cái gì? Vì sao? Tôi tăng ca là vì sao? Lục tổng… anh…”

Lục Ngạn thờ ơ nói: “Do hiệu suất làm việc của cô thấp nên mới phải tăng ca. Cái này trách tôi rồi?”

“…” Thẩm Mộc không phản bác nổi.

Mặc dù tài liệu nhiều thật nhưng do cô chưa từng tiếp xúc qua việc này nền tra cứu thông tin còn hạn chế, hầu như phải tự mày mò, cho nên đến giờ cô mới chỉ làm được một phần ba. Lúc này, bị Lục Ngạn nói vậy trong lúc nhất thời cảm thấy rất khó chịu, nhưng ai bảo đối phương nói là sự thật.

Sự thật, nó vẫn luôn khiến người ta cảm thấy đau lòng không dám nhìn thẳng.

Thấy Thẩm Mộc cứng họng, không hiểu sao Lục Ngạn cảm thấy rất vui vẻ.

“Nhanh về đi.”

“Nhưng… vâng, Lục tổng.” Thẩm Mộc muốn nói cô còn chưa làm xong, thế nhưng thấy ánh mắt của Lục Ngạn lập tức cảm thấy áp lực, cúi đầu nói nhỏ.

Đợi lúc Thẩm Mộc xuống bên dưới đại sảnh, cô phát hiện đối phương vẫn còn ở đó.

Cô không dám lưu lại lâu vội né tránh đi ra ngoài, nhưng cô di chuyển Lục Ngạn cũng di chuyển, thế là cả hai lại đi song song với nhau. Thẩm Mộc bối rối, âm thầm lo lắng vị Lục tổng này lại nói lời gì đó trách cứ cô, thậm chí là sa thải.

“Lục, Lục tổng. Ngài cũng thật chăm chỉ.”

“Tôi không chăm chỉ làm việc thì làm sao mà nuôi được mấy nhân viên chăm chỉ như cô. Ha ha…” Tiếng cười trầm thấp của hắn rơi vào trong tai của Thẩm Mộc khiến cô rất im lặng.

Tốt! Người ta có tư cách để nói.

Vị Lục tổng này không nói chuyện thì thôi, vừa nói thì khiến người khác nghẹn họng giống như kiếp trước họ mắc nợ hắn.

Cả hai đi được một đoạn, đột nhiên Thẩm Mộc phát hiện vị Lục tổng này cũng ra cổng giống như cô khiến cô cảm thấy rất nghi hoặc. Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện trước mặt cô và Lục tổng xuất hiện một chiếc xe, một người đàn ông trẻ tuổi nhanh mở cửa đi ra đi tới trước mặt của Lục tổng, cung kính nói:

“Lục tổng, tôi đã…”

“Cậu làm gì mà giờ mới có mặt. Tiền thưởng tháng này không còn.” Lục Ngạn hừ một tiếng, sau đó nhìn Thẩm Mộc đứng bên cạnh không ngừng đặt xe, thản nhiên nói:

“Lên xe.”

Nhưng đợi mấy giây vẫn không thấy Thẩm Mộc lên xe, mà cô lại dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn. Thấy hắn nhìn qua, cô cúi mặt xuống thấp giọng nói: “Tôi, tôi không phải là loại người đó…”

Mặc dù nói rất nhỏ nhưng Lục Ngạn nghe rất rõ, không chỉ hắn mà trợ lý của hắn cũng nghe rất rõ ràng, thậm chí suýt thì cười ra tiếng.