Tớ Có Thể Yêu Cậu Không?

Chương 5

Sáng hôm sau, Hạ Anh đến lớp với tâm trạng không mấy vui vẻ, không hiểu sao cô lại phải tốn thời gian suy nghĩ về việc ai đúng ai sai nữa.

“Chậc, sao mày cứ suy nghĩ lung tung vậy Hạ Anh?”- Cô thầm nghĩ.

Lúc này không hiểu sao trong đầu cô lại hiện ra một cặp Thiên Thần và Ác Quỷ đang tranh cãi, chí chóe với nhau:

“Việc gì phải suy nghĩ nhiều cho mệt người làm gì Hạ Anh? Chẳng phải lỗi là tại cái tên Anh Vũ kia à? cứ đổ lỗi cho cậu ta là được!”- Hạ Anh Ác Quỷ.

“Không được! Cậu không thể làm như thế được đâu Hạ Anh! Lỗi không phải tại cậu ấy! Cậu ấy chỉ làm đúng trách nhiệm cần phải làm thôi! Không thể đổ lỗi cho người khác khi họ không làm gì sai cả!”- Hạ Anh Thiên Thần.

Và thế là có một cuộc tranh luận xảy ra vô cùng khốc liệt trong đầu Hạ Anh. Cuối cùng, Hạ Anh ác quỷ đã dành chiến thắng...

“Đúng vậy! Tất cả là tại cậu ta!”- Hạ Anh gốc hiện giờ đang bị chi phối suy nghĩ bởi Hạ Anh Ác Quỷ...

Một màn tự độc thoại vô cùng... Độc đáo? Đến từ vị trí của Hạ Anh... Cho đến khi Tuyết Nhi lên tiếng đánh tan mấy lời lẩm bẩm không rõ đúng sai:

“Này Hạ Anh! Cậu làm gì mà ngồi đó lẩm bẩm một mình vậy?”- Tuyết Nhi.

“Tất cả là tại cậu ta!”- Hạ Anh vẫn ngồi lầm bầm mà không để ý đến mấy lời Tuyết Nhi nói.

“Hạ Anh! Trái Đất gọi Mặt Trăng! Mặt trăng trả lời!”- Tuyết Nhi hét lên.

“Hở... Hả... Tuyết Nhi đó à? Xin lỗi tớ không để ý! Tớ không sao! Chỉ là đang suy nghĩ mấy chuyện không đâu thôi...”- Hạ Anh.

“Cậu đó! Từ lúc thi xong thấy cậu lạ lạ, hay cậu vẫn còn để ý vụ kia đấy?”- Tuyết Nhi.

“Không có đâu! Mà cậu định bao giờ thì tỏ tình với đàn anh khối trên thế?”- Hạ Anh nhanh chóng đổi chủ đề nhằm đánh lạc hướng cô bạn thân của mình.

“Hừm... Thôi được rồi! Tớ định cuối giờ hôm thứ sáu hẹn anh ấy trước chỗ cây phượng gần cổng sau của trường.”- Tuyết Nhi mặt dù nhìn Hạ Anh bằng ánh mắt hơi ngờ vực nhưng sau đó vẫn bỏ qua mà chuyển qua câu hỏi của Hạ Anh.

“Thế à? Hôm nay là thứ mấy nhỉ?”- Hạ Anh.

“Hôm nay mới thứ ba thôi! Tớ định tỏ tình xong hôm thứ sáu để nhỡ có bị từ chối thì vẫn còn thứ bảy, Chủ nhật để ổn định tinh thần được.”- Tuyết Nhi.

“Tớ tin cậu sẽ thành công thôi! Tên nào dám từ chối cậu chứng tỏ mắt tên đó bị đui rồi!”- Hạ Anh hùng hổ lên tiếng

Nghe vậy, Tuyết Nhi bỗng bật cười:

“Haha! Cảm ơn cậu! Dù có bị từ chối thì tớ vẫn còn có cậu ở bên mà, nên tớ không lo lắng lắm đâu!”- Tuyết Nhi.

“Đúng thế! Dù cậu có như nào tớ cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu!”- Tuyết Nhi.

Cuộc nói chuyện làm cho tâm trí Hạ Anh bớt suy nghĩ đi phần nào.

“Mà cậu cũng nên tranh thủ tìm cho mình một cậu người yêu đi! Sao? Đã có ai đủ trình độ để lọt vào mắt xanh của cậu chưa?”- Tuyết Nhi nhấn mạnh ba chữ “đủ trình độ” nhằm trêu chọc Hạ Anh.

Nghe Tuyết Nhi nói xong, hình ảnh một cậu con trai nào đó có dáng người cao ráo, chắc chắn thoáng qua tâm trí Hạ Anh. Cô khựng lại rồi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ kia.

“Trời ạ! Lại là chuyện này! Tớ chưa sẵn sàng để có người yêu đâu!”- Hạ Anh.

Theo kinh nghiệm một nghìn năm cày truyện ngôn tình hết thể loại này đến thể loại khác của Tuyết Nhi thì đã phát hiện ngay, biểu hiện như đang nghĩ về một thứ gì đó nhưng lại chối bay chối biến của Hạ Anh. Điều này làm cô sinh nghi:

“Thật chứ? Tớ thấy hành động của cậu không giống với lời nói của cậu đấy? Cậu có đang giấu tớ thứ gì không, Hạ Anh?”- Tuyết Nhi.

“Thật! Thật mà! Tớ có giấu cậu chuyện gì đâu!”- Hạ Anh trả lời ngay lập tức với tâm trạng bối rối.

Thế rồi hai người cứ tiếp tục tranh luận cho đến khi chuông reo vào lớp...

Bên cạnh đó, 11A1 đang khá tràn đầy năng lượng khi bàn tán về việc tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ăn mừng chiến thắng của cả lớp:

“Để kỉ niệm chiến thắng lần này, tớ đề xuất chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng cho chiến thắng! Và đồng thời chúng ta cũng nên mời thêm các bạn 11A2 nữa để nâng cao tình bạn của hai lớp. Các cậu thấy sao?”- Lớp trưởng 11A1.

“Tớ đồng ý!”- Lớp phó 11A1.

“Không có gì để từ chối cả.”- Bí thư 11A1.

“Vừa được ăn tiệc ngon, lại vừa được ăn cùng các bạn 11A2, niềm vui nhân hai luôn!”- Linh.

Sau khi đã nhận được những phản ứng tích cực từ mọi người, tất cả cùng chia nhau nhiệm vụ để chuẩn bị cho bữa tiệc. Đến giờ ra chơi, lớp trưởng 11A1 được cử làm đại diện sang 11A2 để mời các bạn dự tiệc:

“Chiều nay tớ muốn mời các cậu đi cùng lớp chúng tớ ăn liên hoan mừng chiến thắng, các cậu sẽ đi chứ?”- Lớp trưởng 11A1.

Lớp trưởng 11A2 ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chắc là được... Đợi tớ hỏi thêm các bạn trong lớp xem thế nào đã!”- Lớp trưởng 11A2.

“Các cậu! Mọi người có muốn sang 11A1 ăn tiệc chiến thắng cùng lớp các cậu ấy không?”- Lớp trưởng 11A2.

“Đồng ý!”- Hầu hết cả lớp đều đồng thanh.

Trước sự đồng ý ngay lập tức của cả lớp, hai bạn lớp trưởng vô cùng bất ngờ, nhưng sau đó đã nở một nụ cười mãn nhãn rồi bàn với nhau về địa điểm tổ chức.

Trong khi đó có một người sắp gặp phải một “Con gián” nào đó đang mải nói chuyện với cô bạn thân bàn trên mà quên mất chuyện cực kì quan trọng cần nghe để biết mà tránh...

Thoáng cái đã đến giờ tập trung tại nhà hàng tổ chức tiệc. Hạ Anh mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, chiếc váy mang sắc vàng nhẹ hiện lên tựa như màu nắng vào buổi sớm. Cô búi mái tóc vốn xõa ngang vai màu hạt dẻ vàng lên rồi giữ tóc lại bằng một chiếc kẹp tóc hình bông tuyết trông thật sang trọng và còn có phần hấp dẫn nữa. Thật khác so với khi cô ở trên lớp...

Lúc này Hạ Anh đang đứng trước tấm biển nhà hàng để đợi cô bạn suốt ngày đến muộn của mình. Lúc sau, từ đằng xa xuất hiện một dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc áo croptop màu trắng cùng chân váy xanh đen trông khá là mát mẻ với thời tiết có chút “mát” này kèm theo chiếc balô nhỏ nhỏ xinh xinh khoác trên vai màu vàng của nắng đang lao tới chỗ Hạ Anh với tốc độ... Khá chậm...

“Chào cậu! Cậu đợi lâu chưa? Hì hì! Mãi mới có dịp đi chơi cùng lớp khác nên tớ mải chọn đồ quá quên mất thời gian ý mà!”- Tuyết Nhi gãi gãi đầu rồi cười cười cho qua mấy cái, nhưng dễ gì Hạ Anh lại cho qua dễ dàng vậy... Bắt cô đứng đây đợi đã là một tội nặng rồi đấy... Chứ ở đó mà... Bỏ với chả qua...

“Tớ đến đây từ tám đời ông cố nhà cậu rồi!”- Hạ Anh nói với giọng bực mình, trách móc.

Trong lúc đang mải xoa dịu cơn thịnh nộ của Hạ Anh thì Tuyết Nhi nhìn qua trang phục của bạn mình, cô mất một lúc mới định hình được đây là cô bạn thân suốt ngày chỉ mặc mấy bộ đồ đơn giản trên lớp.

“Xin lỗi! Tớ xin lỗi mà! Tha thứ cho tớ đi... Trời ơi! Đây có phải là Hạ Anh mà tớ biết không vậy? Hôm nay nhìn cậu xinh đến nỗi không nhận ra cái người trên lớp là ai luôn! Đương nhiên là trên lớp cậu cũng rất xinh rồi, nhưng hôm nay nó lại ở một đẳng cấp khác rồi!”- Tuyết Nhi nói như kiểu mình là fan ruột số hai không ai số một của Hạ Anh vậy.

“Khỏi nịnh! Đi chơi thì phải khác đi học chứ! Mà trông cậu cũng xinh lắm! Cứ tiếp tục phát huy ở hôm tỏ tình nha!”- Hạ Anh.

Hạ Anh cũng không khó tính đến thế nên đã tạm thời bỏ qua cho Tuyết Nhi, đồng thời cũng khá bất ngờ trước một phong cách thời trang khác hoàn toàn so với khi ở lớp, cô cũng khen bộ dạng “mới mẻ” này của Tuyết Nhi. Nói là mới chứ mấy kiểu phong cách kia cô thấy suốt rồi, chỉ là hôm nay có chút “khác biệt” hơn mọi khi thôi.

Trò chuyện được một lúc mới để ý, mọi người đều đến đầy đủ rồi nên hai cô gái nhanh chóng đi vào nhà hàng và không để ý cậu con trai Không-hiểu-sao-ghét của Hạ Anh cũng đã đến từ lúc nào rồi...

“Được rồi mọi người! Tất cả đều đến đầy đủ rồi thì chúng ta bắt đầu ăn thôi! Các cậu cứ tự nhiên nhé! Cùng nâng cốc nào! Hai ba dô!”- Lớp trưởng 11A1.

“Hai ba uống!!”- Mọi người.

Bữa tiệc diễn ra vô cùng sôi động, gia đình của một bạn bên 11A1 và của một bạn bên 11A2 tài trợ cho buổi tiệc nên trông không khác gì mấy nhà hàng năm sao dành cho khách Vip. Nhiều tiền thích thật nhỉ?

“Tớ đi lấy thêm đồ đây! Cậu có muốn đi chung không Huy?”- Anh Vũ hỏi.

“Nhoàm nhoàm! Không cần đâu! Tớ phải ăn hết suất trong đĩa đã! Hự! Khụ khụ!”- Đức Huy đang nhồm nhoàm với đống thức ăn còn chưa xử lí hết trong miệng thì bị nghẹn, sau đó sặc...

“Ha! Cho chừa! Tham thì thâm!”- Anh Vũ cười mỉa một cái rồi bỏ cậu bạn mồm nhét đầy thức ăn kia đang phát ra mấy thứ tiếng không rõ có phải tiếng người hay tiếng ngoài hành tinh không...

“Tớ đi lấy thêm đồ đây! Cậu ở lại đây nha!”- Hạ Anh nhìn suất đồ ăn vẫn còn khá nhiều của Tuyết Nhi rồi hiểu ý mà đi lấy đồ ăn trước.

“Cậu đi à? Xin lỗi nhé... Tớ lấy hơi nhiều nên phải ăn hết suất trong đĩa đã rồi mới được đi tiếp...”- Tuyết Nhi tiếc nuối vì không thể đi cùng Hạ Anh do không ăn hết thức ăn trong đĩa thì không được lấy thêm, tránh lãng phí thức ăn do nội quy nhà hàng đặt ra.

“Phì! Không có gì đâu! Cậu ăn nhiều như vậy là tốt rồi! Tớ còn vui khi thấy cậu ăn được nhiều như thế ấy chứ!”- Hạ Anh cười cười với Tuyết Nhi rồi đi lấy thức ăn.

Anh Vũ lúc này đang ghé qua quầy Đồ nướng. Trong khi suy nghĩ xem nên chọn sườn nướng hay gà nướng đã liếc qua quầy Đồ Hàn thì chợt thu gọn trong tầm mắt cậu là hình bóng của một người con gái mang mái tóc màu vàng hạt dẻ được búi lên bởi một chiếc kẹp hình bông tuyết, trông thật gọn gàng, tỉ mỉ, miệng cô ấy nở nụ cười tươi tắn tựa nắng hạ với người bạn cùng lớp đang đứng chọn đồ gần đấy, cậu bỗng ngây người ra một lúc.

“11A2 có bạn xinh vậy sao? Quả nhiên mình vẫn cần kết bạn với các bạn bên đấy nữa!”- Anh Vũ thầm nghĩ.

Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn về phía mình, Hạ Anh liền quay sang hướng của ánh mắt đó rồi phát hiện ra... Cái người mà cô không mong gặp nhất lại đang nhìn mình.

“Sao cậu ta lại ở đây?”- Lúc này Hạ Anh bỗng nhớ ra một điều gì đó:

“Phải rồi! Cậu ta là thành viên 11A1 mà! Chậc! Mình ham vui quá mà quên mất vấn đề cần để ý đến rồi!”- Hạ Anh thầm nghĩ.

Bắt gặp ánh nhìn từ người con gái bên kia, Anh Vũ chợt đơ người lại rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác như biết rằng nếu nhìn người ấy là làm trái với ý trời, là việc không được phép xảy ra, là việc mà chỉ cần chạm mắt với cô bạn này thôi cũng đủ để tính là một đại tội rồi vậy.

Dẫu biết có thể sẽ đi trái với ý trời và chết không toàn thây, nhưng con người đôi khi chứng kiến những thứ không được phép biết đến hoặc xảy ra lại càng muốn lấn tới chiêm ngưỡng viễn cảnh có thể khiến cho vạn vật không được phép biết đến ấy, cho dù nó chỉ để thoả mãn sự tò mò của họ thôi vậy... Ánh mắt của người con trai đó nãy thì quay phắt đi, bây giờ lại quay lại nhìn chằm chằm cô, điều này làm người con gái ấy cảm thấy khó chịu mà không hiểu tại sao lại như vậy. Cô lườm lại cái người bên kia rồi buông ra những lời chỉ dành cho người cô ghét mới nói:

“Nhìn cái gì mà nhìn? Móc mắt bây giờ!”- Một giọng điệu tức giận pha “một chút” châm biếm, giễu cợt trong lời nói vô tình của Hạ Anh.

Nhưng do khoảng cách khá xa lại nhiều người nói nên người bên kia không nghe thấy...

Anh Vũ lúc này bỗng cảm thấy ánh mắt kia nhìn mình vừa tỏa ra sát khí, vừa không có lấy một chút thiện cảm nào bèn lập tức biết điều mà quay lại sang chỗ khác dù đang không hiểu mình làm gì mà để người ta ghét...

RẦM! Tiếng bát đĩa vang lên làm cho Tuyết Nhi đang ngồi ăn ngon lành bên cạnh không khỏi giật mình, liền quay sang hỏi thủ phạm gây ra tiếng động vừa rồi:

“Cậu sao vậy Hạ Anh? Trông cậu như vừa bị ai chọc giận vậy?”- Tuyết Nhi lo lắng hỏi Hạ Anh.

“Không có gì đâu! Chỉ là tớ vừa gặp một con gián chết tiệt mà không thể lao đến đập cho phát thôi!”- Hạ Anh hậm hực lên tiếng.

Tuyết Nhi biết còn có điều gì đó mà Hạ Anh còn đang giấu nhưng cũng vờ như không biết mà bỏ qua, vì cô biết đó chỉ là biểu cảm khi Hạ Anh gặp phải người mình ghét hay bắt gặp một bầy gián mà nhà lại hết thuốc xịt gián, dép thì không có ở đó thôi... Hiểu nhau quá mà... Mà nếu có hỏi chưa chắc Hạ Anh đã trả lời cô nên thôi, cứ để kệ đó đi...

“Được rồi! Được rồi! Cậu bình tĩnh lại đã! Ăn miếng bánh uống miếng nước cho hạ hoả đi này!”- Tuyết Nhi vội vàng xoa dịu Hạ Anh bằng đồ ăn.

“Tớ biết rồi! Đừng để ý nữa! Tiếp tục ăn thôi!”- Hạ Anh đã hết hậm hực mà bắt đầu ăn.

Nghe xong Tuyết Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, vì mỗi khi Hạ Anh tức giận kiểu này là sắp có người bị đánh rồi đấy... Chọc ai không chọc, lại đi chọc trúng Hạ Anh mới đen cơ chứ. Cô nhớ hồi cấp hai có mấy đứa bắt nạt cô bị Hạ Anh túm lại đánh cho một trận nhừ tử luôn, từ đó mấy người bắt nạt cô đều biết điều mà tránh qua một bên...

*Hồi tưởng về năm cấp hai.

Sau khi đánh nhau các thứ xong, Hạ Anh quay sang Tuyết Nhi rồi nói:

“Này Nhi! Lần sau có đứa nào dám bắt nạt cậu, cậu nhớ báo cho tớ, tớ sẽ đi dạy cho chúng nó một bài học để chúng nó không dám làm hại đến cậu nữa! Nhớ chưa?”- Hạ Anh.

“Ừm! Tớ biết rồi! Mà cậu có học võ à? Tớ thấy mấy chiêu cậu đánh có bài bản lắm!”- Tuyết Nhi hỏi.

“Ừm! Đúng rồi! Tớ có học một chút để sau này gặp kẻ xấu còn biết đường tự vệ, và còn để bảo vệ những người mà tớ yêu thương nữa, trong đó có cả cậu đấy!”- Hạ Anh nói rồi cười một cái, xung quanh bỗng sáng hẳn lên, những vầng hào quang không rõ từ đâu đang phát ra từ người cô làm cho Tuyết Nhi như không tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Trong thoáng chốc, cô thấy mình như bị cuốn vào với lời nói vừa vô tư, vừa chân thành của Hạ Anh.

“Ừm!”- Tuyết Nhi cười lại, một nụ cười nhẹ nhõm, một nỗi hạnh phúc không đỗi nào tả xiết đang chảy qua mọi ngóc ngách trong cơ thể cô. Nước mắt cô không biết từ lúc nào đã rơi xuống, khiến cho người kia không hiểu lí do tại sao cô lại khóc mà cuống cuồng hết cả lên.

“Cậu... Cậu có sao không? Xin lỗi... Tớ xin lỗi... Đừng khóc mà! Tớ có nói gì hay làm gì khiến cho cậu khóc à?”- Hạ Anh hoảng loạn, bối rối trước cảnh tượng diễn ra trước mắt mình. Cô đứng lên ngồi xuống không yên khi không biết làm sao để Tuyết Nhi ngừng khóc. Cách để dỗ một người khi người ấy đang khóc là gì ấy nhỉ? Hạ Anh không biết...

“Hức!”- Tuyết Nhi vẫn không ngừng khóc.

Hạ Anh không biết nên làm gì, chỉ đành nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mặt đang không ngừng tuôn ra từ đôi mắt ngấn lệ xinh đẹp kia. Sau khi không ngừng lau những giọt nước mắt ấy cho đến khi Tuyết Nhi ngừng khóc, cô nhẹ nhàng an ủi bạn mình.

“Tuy không biết tớ đã làm gì, nhưng nếu có khi nào cậu muốn khóc, cứ đến tìm tớ, tớ sẽ luôn là người đứng ra lau nước mắt cho cậu. Vậy nên, nếu đã khóc xong rồi thì hãy cười lên nha!”- Hạ Anh lại một lần nữa cười, lại là nụ cười tựa thiên thần hạ phàm kia, quá đỗi xinh đẹp đi...

Tuyết Nhi sau khi nghe tiếp những lời nói ấy xong lại bắt đầu khóc, mà còn khóc to hơn lúc nãy nữa chứ. Điều này lại một lần nữa khiến Hạ Anh không ngừng bối rối, hoang mang và lo lắng khi phải dỗ cô, suốt ba tiếng đồng hồ không nghỉ để cô ngừng khóc...

*Kết thúc hồi tưởng.

Tuyết Nhi của hồi đó nghĩ Hạ Anh thật ngầu, và đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy ngầu như vậy. Một Hạ Anh luôn mỉm cười ấm áp, luôn mang lại cảm giác an toàn, dễ chịu khi ở bên và là một chỗ dựa vững chắc giúp cô tự tin hơn trong cuộc sống. Ngày đó cô khóc không phải vì buồn bã hay giận hờn gì Hạ Anh cả, mà đó là những giọt nước mặt của sự hạnh phúc đến tột cùng. Tuy hơi nhiều nhưng cô có thể nhận ra được, ngay sau khi đợt khóc này kết thúc, cô sẽ được trải nghiệm những ngày tháng vui vẻ và tuyệt vời bên người bạn duy nhất nhưng cũng thân nhất của mình. Chỉ trách Hạ Anh khá ngốc ở khoản thiếu tinh tế khi không nhận ra cô đang khóc vì vui, nhưng phải vậy mới là Hạ Anh, người bạn đáng tin cậy, chân thành và ấm áp của Tuyết Nhi này chứ. Cô chợt mỉm cười khi nghĩ về những ngày tháng đẹp đẽ của cô cùng Hạ Anh, chỉ cô mới là người hiểu Hạ Anh nhất, và cũng chỉ có Hạ Anh mới là người hiểu cô nhất thôi.

“Phải! Chọc giận Hạ Anh là một hành động sai lầm!”- Tuyết Nhi thầm nghĩ rồi lấy khăn tay che đi nụ cười mãn nguyện của mình.

Bữa tiệc hiện tại đã đi đến hồi kết, mọi người thu xếp đồ đạc lại rồi tập trung trước cửa nhà hàng.

“Chà! Hôm nay vui thật đấy các cậu nhỉ? Hi vọng chúng ta sẽ có nhiều dịp để đi chơi với nhau hơn!”- Lớp trưởng 11A1.

“Ừm! Vui thật! Tớ cũng hi vọng chúng ta sẽ có nhiều dịp đi chơi cùng nhau! Vậy hẹn gặp các cậu vào ngày mai! Nhớ về sớm kẻo bố mẹ lo lắng nha! Tạm biệt các cậu!”- Lớp trưởng 11A2 vẫy tay chào mọi người rồi lên xe đi về trước.

“Tạm biệt các cậu!”- Ngay sau đó, mọi người chào tạm biệt nhau rồi nhà ai về đường nhà ấy.

Anh Vũ lúc này liếc qua phía các bạn 11A2 để tìm hình bóng ấy, và rồi khi bốn mắt chạm nhau, cậu lại một lần nữa rơi vào trạng thái câm lặng, không nhích nổi tay chân vì ánh mắt ấy nhìn cậu lại sắc lạnh hơn cả lúc nãy.

“Rốt cuộc mình đã làm gì để bị cậu ấy ghét đến mức đấy nhỉ?”- Anh Vũ thầm nghĩ trong lo sợ.

“Cái tên kia lại nhìn mình! Nhìn gì nhìn lắm thế? Đã không ưa rồi lại còn cứ lởn vởn trước mặt để bị ghét thêm!” - Hạ Anh vừa nghĩ vừa thầm chửi rủa người con trai kém may mắn nào đó.

“Mà sao mình lại ghét cậu ta nhỉ? Trời ạ! Toàn những vấn đề đâu đâu không!”- Hạ Anh thầm nghĩ.

Sau đó, trong đầu Hạ Anh lại xảy ra một cuộc đấu tranh tâm lí đi từ nhà hàng đến khi về nhà vẫn chưa xong...

Về đến nhà, cô thay chiếc váy mình đang mặc sang một bộ quần áo thoải mái hơn rồi gỡ chiếc kẹp tóc ra để xõa mái tóc hạt dẻ mượt mà xuống. Nhưng cũng chẳng mượt được bao lâu do chính chủ vì suy nghĩ mấy chuyện lung tung mà vò đầu bứt tóc, lăn lộn trên giường, đập mặt vào gối các thứ làm cho đầu tóc cô trở nên rối tanh bành lên...

“Hừ! Từ lúc đó đến bây giờ cứ suy nghĩ mãi về cậu ta! Sao mình phải nghĩ đến cậu ta làm gì cơ chứ? Haiz! Trời ạ! Thôi không nghĩ nữa, tắm rồi đi ngủ thôi!”- Hạ Anh thở ra một tiếng rồi quyết định không nghĩ nữa mà tắm rồi đi ngủ.

Anh Vũ lúc này cũng đã về đến nhà, cậu đi tắm rồi thay sang một bộ quần áo khác. Thả mình trên chiếc giường êm ái, cậu chợt nghĩ đến hình ảnh người con gái với ánh mắt hình viên đạn nhìn cậu trông rõ là thù địch ấy.

“Rốt cuộc mình đã làm gì để bị cậu ấy ghét nhỉ? Mình còn không biết tên cậu ấy là gì nữa...”- Anh Vũ buồn bã khi nhớ lại ánh mắt vô tình đó.

“Mà trông cậu ấy quen quen, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải? Nếu có thể mình muốn lần sau được gặp lại cậu ấy để hỏi lí do tại sao cậu ấy lại ghét mình đến vậy...”- Anh Vũ cố nhớ lại xem mình đã từng gặp Hạ Anh ở đâu chưa mà trông quen thế, nhưng kết quả là thất bại, không nhớ được gì...

Bên này cũng đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng không phải do ghét gì cả mà đang nghĩ lí do bị ghét. Trông đến là cạn lời với hai con người này...

“Thôi ngủ! Mai tính tiếp!”- Anh Vũ.

Sau một lúc tìm kiếm đáp án nhưng mãi không tìm được cái nào hợp lý, Anh Vũ quyết định ngủ trước rồi tính sau...

Màn đêm bắt đầu buông xuống, mọi người đều chìm vào giấc ngủ. Và hai con người nào đó cũng đã chìm vào giấc ngủ sau một hồi trằn trọc, nghĩ ngợi các thứ. Có vẻ sau này Anh Vũ sẽ gặp khá nhiều khó khăn trong chuỗi ngày đen đủi rồi đây...

.

.

.

Chap mới đã xong rồi đây!! Chap này tớ đã cho na9 xuất hiện nhiều hơn, chap trước ổng hình như còn không xuất hiện hay sao ý=))) khổ thân ổng mới xuất hiện nhiều nhiều một tí là lại bị bé Hạ ghét bỏ rồi :v