Chị Hàng Xóm

Chương 3: Xin lỗi

Oanh luôn kể cho Lam nghe về người chồng soái ca của mình với đôi mắt long lanh và sáng rực. Cô luôn nói rằng anh ta chính là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời của cô. Oanh đâu biết rằng, mỗi lần nghe thấy Oanh hạnh phúc như vậy, thì lại là một lần Lam cảm thấy thương hại Oanh. Có lẽ, lúc mọi việc được phơi bầy. Oanh cũng sẽ đau khổ không khác gì cô khi ấy. Vừa đau, vừa ức, vừa hận. Càng yêu nhiều thì lại càng khổ nhiều hơn.

Hôm ấy Lam tới kỳ nguyệt san. Trong người đã khó chịu sẵn rồi. Lại nghe Oanh kể về chồng mình đêm hôm qua đã bí mật tổ chức sinh nhật cho cô. Có nến, có hoa hồng, có rượu vang và có cả một đêm thật lãng mạn. Lam thấy đôi mắt Oanh chứa đầy yêu thương và mơ mộng. Cô liền kích động nói với Oanh.

"Mơ mộng ít thôi em ơi. Những thứ cứ tưởng là đẹp đẽ chưa chắc đã thật sự đẹp đâu. Cuộc sống này từng tin tưởng ai đó nhiều quá. Kể cả người chồng đầu ấp tay gối của mình."

Đang trong lúc hớn hở, mơ mộng, Oanh lại bị Lam làm cho mất hứng. Oanh giống như vừa bị Lam tạt cho một gáo nước lạnh vậy. Cô liền tức giận nói với Lam.

"Chị buồn cười thật đấy. Làm người ta mất cả hứng."

Nói xong thì Oanh giận dỗi, bỏ chén cơm xuống rồi đem theo một cục tức chạy về nhà. Lam thấy thái độ công chúa của Oanh thì cũng không thích cho lắm. Nên hai người đã chiến tranh lạnh với nhau. Không ai chịu mở lời trước cả.

Suốt ba ngày nay, Oanh không sang ăn cơm trưa, Lam thì ngày nào cũng nấu cho cả phần của Oanh nữa nhưng nhất định không sang gọi. Còn Oanh thì ngồi đợi chán chê mê mỏi mà không thấy Lam gọi mình, cô lại ấm ức ngồi chờ cho đến khi đói bụng thì mở tủ lạnh lấy đồ ăn vặt ra ăn. Những đồ này là Hiếu chuẩn bị cho cô, vì biết cô lười nấu ăn. Mà Lam thì luôn nhắc nhở cô đừng ăn mấy đồ đóng hộp sẵn, sẽ không tốt cho sức khoẻ.

Oanh nhớ lại trước đây, Hiếu cũng nói với cô rằng, ăn đồ đóng hộp không có tốt. Nhưng anh ta vẫn mua về cho cô ăn. Không giống Lam, luôn bảo cô rằng, trừ trường hợp bất đắc dĩ, chứ nhất định không nên ăn đồ ăn sẵn như vậy. Có lẽ đang giận Lam, nên Oanh liền nghĩ rằng người này thật nhiều chuyện. Ăn no, ăn ngon là được rồi. Nhưng mà thực chất cũng không ngon cho lắm.

Nghĩ đến đây, cô liền bực bội nhét cả đống đồ ăn vào miệng, phùng má, trợn mắt lên mà nhai nhòm nhèm. Oanh nhét đồ ăn đầy miệng thành ra bị nghẹn, cô bực bội lấy cốc nước uống để đồ ăn trôi được tới dạ dày.

Ăn xong, Oanh nằm nghỉ một lát, liền cảm thấy đau bao tử dữ dội. Thật là xui xẻo. Oanh lẩm bẩm than vãn liên hồi. Đi lục tìm thuốc thì lại chẳng thấy đâu.

Cô sợ để lâu sẽ đau hơn nên đành lết xác đi mua thuốc. Vừa mở cửa ra thì gặp Lam đang đứng trước cửa nhà mình. Cô đoán là Lam sang làm hoà nhưng đang còn lưỡng lự chưa bấm chuông. Thấy Oanh, mặt Lam đỏ bừng như đang bị bắt quả tang vậy. Nhưng Lam cũng nhanh chóng nhận ra sự bất thường của Oanh, cô hỏi.

"Đau bụng hay sao vậy mà ôm bụng, mặt mày tái mét thế kia?"

Chả hiểu sao Oanh lại ấm ức đến bật khóc. Trước giờ cô đâu có nhạy cảm như vậy đâu cơ chứ. Tự nhiên ăn ké bữa trưa của Lam có một thời gian, lại thành thói quen. Khi không được ăn nữa, liền thấy hụt hẫng, tủi thân. Lam thấy Oanh khóc thì lo lắng hỏi.

"Sao vậy, đau lắm hả."

Oanh gật đầu. Ôm lấy bụng nói.

"Đau bao tử, nhà hết thuốc rồi. Đau lắm ý. Huhu."

"Ai gia, sang nhà chị có thuốc. Nhanh lên."

Oanh lẽo đẽo đi theo Lam vào nhà. Hành động của Lam nhanh thoăn thoắt đã lấy xong thuốc cho Oanh uống. Đợi Oanh uống xong, Lam mới nhẹ nhàng trách móc.

"Lại ăn đồ hộp lung tung không chịu ăn cơm nên mới đau bao tử chứ gì?"

Oanh mếu máo nói với Lam.

"Có cơm đâu mà ăn."

Nhìn bộ dạng Oanh lúc này thật khiến cho người ta vừa giận vừa thương. Lam không nỡ trách móc Oanh nữa. Đành nhún nhường nói lời xin lỗi. Cô tự đưa ra lý do cho hành động này của mình là vì Oanh là khách hàng của cô. Và khách hàng là thượng đế. Cô nói.

"Thôi được rồi, cho chị xin lỗi, từ mai lại qua nhà chị ăn cơm nhé. Mấy hôm nay không có em ăn cùng, chị ăn không thấy ngon. Tại chị cũng từng có một người chồng rất tuyệt vời như em vậy đó. Nhưng sau này mới phát hiện ra, tất cả là giả dối. Anh ta đã lừa chị để chị phải hy sinh thanh xuân đi làm ô sin ở xứ người kiếm tiền cho anh ta học hành, trả nợ. Nên chị có thành kiến với đàn ông và cả hôn nhân nữa. Khi nghe em kể về chồng em với vẻ hạnh phúc như chị ngày ấy. Chị đã bị kích động. Lần sau chị sẽ chú ý hơn."

Oanh nghe Lam giải thích thì liền mềm lòng. Cô liền tò mò về cuộc sống của Lam trước khi gặp cô. Thời gian qua, cô chỉ mải khoe khoang về cuộc sống của mình mà quên hỏi về cuộc sống của Lam. Oanh hỏi.

"Chị từng kết hôn à, chị ly hôn rồi à. Kể em nghe đi."

"Sau này chị sẽ kể em nghe. Giờ nghỉ ngơi cho bớt đau bụng đi rồi ra đây xem mấy mẫu hàng mới về của chị này."