Trước khi rời đi, Giang Diệc Thanh đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu gãi đầu ngại ngùng: "Cái đó... chú cảnh sát, chú cũng biết Trần Vạn Phú còn nợ cháu một chục ngàn tệ tiền xem bói..."
Nếu không phải bản thân đã đến mức ăn không nổi cơm, cậu cũng thực sự không dám mở lời hỏi. Giang Diệc Thanh rưng rưng nước mắt nghĩ thầm.
Có điều chú cảnh sát rất thấu hiểu, hào phóng cười nói: "Yên tâm đi, số tiền này nhất định sẽ đòi lại cho cậu."
Giang Diệc Thanh bày tỏ lòng biết ơn với chú cảnh sát một phen, sau đó cầm theo cờ thưởng chuẩn bị rời khỏi đồn cảnh sát.
Đúng lúc này, có hai nam và hai nữ đi tới, trong đó có một nam một nữ rõ ràng là đã lớn tuổi, tóc hai người bạc phơ, lưng cũng hơi còng.
Còn hai người nam nữ đang dìu họ có lẽ là con cháu của họ.
Khi Giang Diệc Thanh nhìn về phía họ, họ cũng nhìn về phía Giang Diệc Thanh, sau đó, người phụ nữ lớn tuổi lập tức chạy tới, miệng nói: "Cậu là cậu Giang phải không? Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tìm ra kẻ gϊếŧ con trai tôi, cảm ơn..."
Bà cụ vừa khóc vừa cảm ơn, nói xong còn muốn quỳ xuống.
"Đừng, đừng... Bà ơi, bà đừng quỳ, cháu không chịu nổi đâu." Giang Diệc Thanh đoán người này hẳn là bà cụ Hoàng, mẹ của Hoàng lão đại - người bị Trần Vạn Phú sát hại.
Ông cụ Hoàng bên cạnh ban đầu cũng vô cùng kích động bước tới định quỳ xuống trước mặt Giang Diệc Thanh, nghe cậu nói vậy thì động tác cũng ngập ngừng.
"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu..." Hai người chỉ có thể không ngừng cảm ơn.
Người đàn ông trung niên bên cạnh, cũng chính là em trai của Hoàng lão đại, Hoàng lão nhị cũng đỏ hoe mắt giải thích.
Lúc đó, anh trai ông ấy xảy ra chuyện như vậy, người hối hận nhất chính là mẹ ông ấy, bởi vì ban đầu anh cả đang bận rộn công việc ở bên ngoài, giữa chừng về nhà là vì mẹ ông ấy gọi về lấy đồ.
Cho nên trong suốt những năm qua, bà cụ Hoàng luôn tự trách bản thân, vợ chồng hai người sớm bạc trắng cả đầu.
Nếu không phải hung thủ gϊếŧ người năm đó vẫn chưa tìm thấy, có khi họ đã muốn đi theo con trai lớn xuống dưới rồi.
Nhìn gia đình khóc lóc thảm thiết, Giang Diệc Thanh cũng không nói mấy câu như “không cần cảm ơn” gì nữa, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Gia đình ông bà hành thiện tích đức, con cả của ông bà tuy kiếp trước bị kẻ xấu hãm hại, nhưng kiếp này luôn bình an vui vẻ, chỉ là không còn duyên phận với ông bà nữa."
Hai vợ chồng sững người, nếu người khác nói với họ những lời này, chắc chắn họ sẽ không tin, thế nhưng, kẻ gϊếŧ con trai họ, suốt hai mươi sáu năm trời không tìm ra, vậy mà lại bị chàng trai trẻ này "tính" ra được.
Hơn nữa, ngần ấy năm qua, họ quả thực đã giúp đỡ không ít người gặp khó khăn, cũng là mong muốn tích đức cho con trai lớn, cho nên sau khi nghe Giang Diệc Thanh nói vậy, hai vợ chồng họ không tự chủ được tin tưởng cậu.
Hai người không còn khóc nữa, tâm trạng đã khá hơn nhiều, tuy rằng con trai cả lúc ở trong gia đình họ chưa từng sống được ngày lành nào, nhưng vừa nghĩ đến việc hiện tại con trai đang sống khá tốt, trong lòng họ cũng có chút an ủi.
Bà cụ Hoàng run rẩy nhìn Giang Diệc Thanh, dè dặt lên tiếng: "Vậy tôi có thể..."
Giang Diệc Thanh lắc đầu: "Ông bà và ông ấy kiếp này đã không còn duyên phận, đừng nên liên lụy quá nhiều nhân quả."
Bà cụ Hoàng nghe vậy có hơi thất vọng, người chồng bên cạnh kéo tay người vợ già của mình, run rẩy vỗ về: "Chỉ cần biết con sống tốt là được rồi."
Bà cụ Hoàng gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Trước khi mọi người rời đi, con trai và con dâu của hai ông bà lại một lần nữa nghiêm túc cảm ơn Giang Diệc Thanh.
Lời cảm ơn này là vì Giang Diệc Thanh đã bằng lòng kiên nhẫn an ủi hai ông bà, thực ra lần này tìm được hung thủ gϊếŧ hại anh cả, họ vui mừng là một chuyện, nhưng cũng có hơi lo lắng.
Trong suốt những năm qua, hai ông bà cụ vẫn luôn nín thở chờ đợi kẻ sát hại anh cả bị bắt, họ sợ rằng nếu ông bà thở phào nhẹ nhõm được chuyện này thì cơ thể già yếu của họ sẽ không thể tiếp tục chống đỡ nổi nữa.
Có điều sau khi nghe những lời của Giang Diệc Thanh, tinh thần của họ rõ ràng đã khá hơn nhiều.
Bây giờ dù họ có xuống suối vàng thì cũng không còn được gặp lại con trai cả nữa, không bằng sống cho thật tốt, biết đâu một lúc nào đó sẽ có thể gặp thoáng qua con cả.
Cho dù họ có thể không nhận ra nhau, nhưng chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng đủ khiến họ mãn nguyện rồi.