Tiêu Nhạc Chiêu: "Lần này ngươi vào Nam Tiêu, muốn tìm người ở Hồng Nguyên Quan ở ngoại ô cách kinh thành trăm dặm.”
Trong phòng lại lâm vào một trận trầm mặc, một lát sau tiếng cười của Khương Thanh Hành phiêu đãng khắp gian phòng: "Lực nhìn xa của điện hạ thật là vô cùng tuyệt vời, nếu ta còn hỏi làm sao điện hạ biết được, chính là tự rước lấy nhục.”
"Có điều, ta vẫn tò mò, vì sao điện hạ nguyện ý tiết lộ tin tức này cho ta, ngươi đã biết thân phận của ta, lại biết ta tìm người nào, liền biết vị tướng tài này nếu không dốc sức vì Nam Tiêu, ngày sau tất là kiêng kỵ của Nam Tiêu."
“Hành động này của điện hạ, không khác gì đang giúp ta, cũng là giúp Bắc Khương.”
Tiêu Nhạc Chiêu: "Đây chẳng qua là một vụ giao dịch, nói gì mà giúp chứ, lấy năng lực của các tôn, tìm được đại tướng Nhan Túc năm xưa của Nam Tiêu chỉ là vấn đề thời gian, trước mắt ta chỉ là làm một chiêu thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hơn nữa, tài năng kinh thế chưa xuất sĩ ở biên giới nước Nam không ít, không chừng sau này bọn họ có vào nước khác làm thần hay không, cũng không thể đều không dùng thì gϊếŧ.”
Khương Thanh Hành mỉm cười: "Điện hạ dẫn lời, có lý." Nàng ngừng lại, nói tiếp, "Bỏ qua điều này, điện hạ chỉ nói một nửa, chân chính khiến điện hạ nguyện dùng tin tức này làm giao dịch là một nửa nguyên do khác.”
Tiêu Nhạc Chiêu không nói, thân ảnh cao lớn trên bình phong đã thong thả tới một bên cửa sổ gần bình phong, cửa sổ bị đẩy ra một khoảng rộng nửa cánh tay, gió nhẹ mang theo hương hoa nhàn nhạt thấm vào trong phòng.
Mũi Tiêu Nhạc Chiêu khẽ động, là U Lan.
U Lan sinh ra trong không cốc, thanh dật thanh nhã, màu sắc mờ ảo, thuận gió đến, theo gió đi, tựa như Khương Thanh Hành, mờ ảo như mây khói, thần bí khó lường.
Tiêu Nhạc Chiêu quen thuộc tính tình của Khương Thanh Hành, nhưng chưa bao giờ thăm dò rõ ràng nội tâm của nàng. Thuở mới quen kiếp trước, là vì lợi dụng, phút cuối kiếp trước, nàng lại có ý nhảy vào biển lửa cứu mình ra.
Khương Thanh Hành dùng đầu ngón tay chấm một vệt sương đêm trên bệ cửa sổ, giơ tay điểm lên màn cửa sổ, mặt lụa lập tức bị đánh ra một vệt nước sẫm màu.
Vết nước theo đầu ngón tay bơi đi phác họa thành đường thô, từng đường nước vẽ ra một bộ dư đồ thiên hạ lờ mờ.
“Nếu lần này Bắc Khương và Trung Chu khất hòa, Bắc Khương sẽ phải đối mặt với cục diện cắt thành nhường đất, trở thành nước phụ thuộc của Trung Chu. Đến lúc đó, ba quận Khuyết Châu được đưa vào bản đồ Trung Chu, thành Bộc Dương trong đó sẽ trở thành nơi xung yếu để Trung Chu kiếm chỉ về phía nam.”
Khương Thanh Hành dùng đầu ngón tay chỉ xuống phía tây nam của dư đồ: "Điện hạ nên biết, Phượng Bộc thành đối với Bắc Khương và Nam Tiêu mà nói đều là trọng trấn phiên bình, bởi vì ở gần Cừ Giang, cách đó trăm dặm chính là bến đò đệ nhất Cừ Giang, cũng là đoạn nước gió êm sóng lặng nhất của Cừ Giang, lên bắc hay xuôi nam, vị trí tốt nhất để qua sông chính là bến này. Nếu Bắc Khương mất bến, Nam Tiêu cũng mở rộng cửa, đối mặt với áp lực xâm lược phía nam của đại quân Trung Chu.”
Khương Thanh Hành thu tay lại: "Mặc dù người Nam luôn luôn khinh thường liên minh với người Bắc ta, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Bắc Khương và Nam Tiêu chính là mối gắn bó, răng môi liền kề, điện hạ thân là công chúa Nam Tiêu, trong lòng tất nhiên là ôm đại nghĩa gia quốc, không muốn cục diện như vậy xuất hiện.”
“Cho nên điện hạ hi vọng Bắc Khương chiến với Trung Chu, vả lại một trận mà thắng, nếu có kiêu tướng Nhan Túc dụng binh như thần tương trợ Bắc Khương, vậy phần thắng tự nhiên càng lớn. Như thế, Bắc Khương mới có thể tiếp tục chống đỡ Trung Chu, cũng tốt cho việc bảo vệ cửa khẩu quốc gia Nam Tiêu." Khương Thanh Hành nói xong, nửa nhướng mắt nhìn Tiêu Nhạc Chiêu.
Tiêu Nhạc Chiêu mím môi, một lúc lâu sau mở miệng: "Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Chỉ bốn chữ, ngươi nghĩ nhiều rồi, liền nhẹ nhàng bác bỏ một phen phân tích kia của Khương Thanh Hành.
Nữ tử đứng cách một tấm bình phòng, quả nhiên là vô cùng khác với tiểu công chúa kiêu ngạo ngang tàng thánh sủng ân long trong dân gian, Khương Thanh Hành hắng giọng, nói: "Được, là ta suy nghĩ nhiều, lần này điện hạ chỉ là vì đổi vật mà đến.”
“Hai tin tức này ngàn vàng khó mua, điện hạ muốn trao đổi vật gì?”
Tiêu Nhạc Chiêu: "Thời Vi Thảo.”
Thời Vi Thảo là một loại thảo dược đặc trưng ở vùng biên giới Bắc Khương, sản lượng quý hiếm, chuyên cống nạp cho hoàng thất Bắc Khương. Tương truyền cỏ này là một vị dược liệu cốt lõi nhất của phương thuốc cổ của canh nạp khí tụ nguyên thất truyền, mà canh nạp khí tụ nguyên trong dân gian lại được thịnh truyền là thần dược hướng trời mượn thọ, nói người khỏe mạnh uống, có thể cường kiện thể phách, bách bệnh bất xâm, người bệnh già uống, có thể hướng trời mượn thọ, chữa bệnh kéo dài tuổi thọ.
Khương Thanh Hành đáp ứng rất nhanh: "Được, có điều trong tay ta không có, cần sai người về nước lấy, qua một thời gian nữa mới có thể giao cho điện hạ.”
“Trân dược hiếm có như vậy, các tôn lại không mang theo bên người sao?" Tiêu Nhạc Chiêu nghi ngờ nói.
Khương Thanh Hành thản nhiên trả lời: "Hai bên giao dịch, thành tín là trên hết, ta không lừa gạt ngươi, ngươi không lo lắng về ta.”
Tiêu Nhạc Chiêu im lặng, một lát sau đột nhiên nói: "Ngươi mới vừa nói hai tin tức đổi một món đồ, coi như là một vụ mua bán có lời, hiện tại ta nghĩ lại, với ngươi có lợi, với ta lại là chịu thiệt.”
“Như vậy điện hạ cho rằng như thế nào mới tính là công bằng?”
Tiêu Nhạc Chiêu lạnh nhạt nói: "Thời Vũ Các nên nhận thêm một ủy thác của ta.”
“Điện hạ, mời nói.”
Tiêu Nhạc Chiêu: "Lần này các tôn đi về phía nam là vì tìm người, ta cũng có người cần tìm, người này tên là Thời Tu Minh, tự Quang Dự, người huyện Sơn Lệ Thương Châu. Thỉnh cầu các tôn thay ta tìm người này, nếu gặp được, liền báo ra tên ta, mời đến Cừ Kinh một hồi, nếu không tìm thấy, cũng mong các tôn có thể kịp thời thông báo cho ta, để trong lòng ta hiểu rõ.”
Khương Thanh Hành đáp ứng.
Giao dịch hoàn thành, Tiêu Nhạc Chiêu nhanh chóng đứng dậy rời đi, một ngụm trà cũng không vơi đi.
Đợi tiếng bước chân xa dần, một nữ tử khí chất lạnh lùng đi ra từ một góc tối trong phòng. Khương Thanh Hành chậm rãi bước ra từ sau bình phong, đi tới cạnh cửa, nhìn chăm chú vào bóng đêm đen kịt Tiêu Nhạc Chiêu rời đi, hỏi: "Trầm Sương, trời mưa à?"
Tiếng tí tách tí tách vang lên, đình viện dần dần nổi lên mưa bụi, trong không khí có thêm hơi thở ẩm ướt.
Trầm Sương trả lời: "Vâng.”
Khương Thanh Hành nhất thời không nói, không biết đang suy nghĩ gì.
“Điện hạ, vị Huyên Hòa công chúa này hiểu rõ thời chính thiên hạ, lời nói cử chỉ luyện đạt lão thành, cũng không giống những gì chúng ta biết lúc trước, chỉ là một công chúa được sủng ái. Lời nói không thể dễ tin, cần phòng bị." Trầm Sương nhắc nhở.
Khương Thanh Hành bước ra khỏi ngưỡng cửa, đi tới dưới mái hiên, quan sát thế mưa dày đặc của đình viện, mưa âm nhu liên miên như vậy chưa bao giờ xuất hiện ở Bắc quốc, Bắc quốc chỉ có cát vàng đầy trời, vạn dặm đóng băng, gió một năm bốn mùa cũng không dịu dàng lắm, giống như dao cuộn thổi trên mặt.
“Tin hay không, lời nàng nói thật hay không đều không quan trọng, nàng có một câu không giả...... Chuyện có liên quan đến mẫu phi, ta không dám đánh cuộc, cũng đánh cuộc không nổi. Lập tức truyền tin trở về Chuẩn Đô, bảo Thanh Dương tìm cớ đưa mẫu phi tới biệt viện Đào Bạn, lần này chúng ta rời đô lâu ngày, chắc hẳn trong cung lại sinh ra rất nhiều hạng rắn chuột, đợi lần xuôi phía nam này kết thúc, lại trở về quét dọn từng tên một.”
“Phái thêm người cẩn thận đi điều tra lai lịch của Huyên Hòa công chúa, xem nàng có thế lực tư súc hay không, trong Chuẩn Đô có tai mắt hay không.”
“Vâng.”
Khương Thanh Hành lại nhìn mưa đêm trong chốc lát, hỏi: "Lúc hai người đến có cầm dù không?”
Trầm Sương: "Lúc tới chưa mưa, chắc là không mang theo.”
“Bảo người đưa một cái dù đi.”
Trầm Sương làm việc cũng không hỏi nguyên do, nàng gật đầu đáp ứng, lúc xoay người rời đi đυ.ng phải Hòe Nguyệt, Hòe Nguyệt lập tức nở nụ cười, một tay khoác cánh tay nàng, một tay nâng tới trước mặt nàng, ý đồ véo má thịt mềm của nàng, nàng không nói lời nào, nhanh nhẹn né đi.