Cùng Bạch Thiết Hắc Công Chúa Đùa Mà Thành Thật

Quyển 1 - Chương 2: Phong ba tế lễ

Đội ngũ nghi trượng tế thiên hoàng gia đi tới tế đàn dưới chân núi Thiên Nam thì trời đã sáng hẳn. Dưới bầu trời xanh biếc là một tế đàn hình tròn khổng lồ trang hách, bên ngoài do cấm quân hộ vệ, bên trong là đội cờ cầm cờ quạt trường phiên, cờ thêu những con vật may mắn như Thanh Long Bạch Hổ trong gió lớn phát ra tiếng phần phật vang dội.

Tế đàn tổng cộng do ba tầng đài lưu ly màu lam tạo thành, tầng hai chủ phương đông vị là nơi dòng họ hoàng thất xếp hàng, xếp đầu chính là Nhữ Văn Vương Tiêu Tham có bối phận lớn nhất, hắn là bào đệ của tiên đế, hoàng thúc của Ung Hòa đế, năm nay đã thất tuần, đầu đầy tóc mai trắng, dáng người còng xuống, duy chỉ còn lại một đôi mắt nhấp nháy còn sáng ngời.

Phía sau chính là ba trong số tam tử nhị nữ của Ung Hòa đế, xếp theo thứ tự trưởng thứ, theo thứ tự là nhị hoàng tử Ninh Vương Tiêu Úc do tiên hoàng hậu đích xuất, đại hoàng tử thứ xuất Tấn Vương Tiêu Tranh cùng với Huyên Hòa công chúa Tiêu Nhạc Chiêu.

Ban đầu Nam Tiêu lập quốc, cũng tuân theo cổ chế, hoàng tử được lập tước phong, phân trấn các nơi, thành lập phiên bình. Đến những năm cuối tiên đế tại vị, thế lực phiên vương dần lớn, thân binh phủ quân dần vượt qua quy chế, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, phiên vương các nơi tranh nhau mời chào hào cường đốt thân, dã tâm cùng thế lực ngày càng bành trướng, cuối cùng dẫn phát các loại đấu tranh hoàng quyền tàn khốc loạn Ngụy Phiên, thái tử mưu nghịch, tứ vương đoạt đích.

Sau khi Ung Hòa đế lên ngôi, có bài học từ vết xe đổ từ triều đại của tiên đế đông cung thái tử thế đại uy hϊếp hoàng quyền cùng với hoàng tử phong vương liền phiên cấu kết với ngoại thần mưu nghịch, sắc lệnh hoãn lập đông cung, hoàng tử phong tước mà không phải phiên, cắt giảm thân binh, triệt tiêu phủ quân ở hai nơi kinh thành và đất phong.

Biến đổi lớn này dẫn tới đại thần thủ cựu phản đối, Ung Hòa năm thứ nhất, từng có mấy chục đại thần liên danh dâng sớ, nói đã có đích tử mà ngôi vị trữ quân lại bỏ trống, quốc bản khó an. Phiên vương ở lại kinh đô, tất lấy tín nhiệm ngoại thích, xúi bẩy quan lại, nuôi phe phái để tranh quyền đoạt lợi, đây so với phân trấn lập phiên chỉ có hơn chứ không kém.

Kháng nghị kéo dài mấy năm, bản chất của nó là đánh cờ giữa hoàng quyền tân đế cùng túc thần của tiên đế cùng với thế lực đoạt đích còn sót lại. Ung Hòa đế tuần tự tiến hành dọn sạch các thế đối lập khắp nơi, lúc này mới có một màn Đông cung bỏ trống như hiện giờ, hai vị hoàng tử trưởng thành phong tước mà không phiên, vẫn ở Cừ Kinh, vào triều tham chính.

Sau một nén nhang, giờ lành tế trời đã đến, theo người tế đứng thẳng người nhìn đài tròn trên tầng. Chính giữa đài tròn thiên tâm thạch bày biện bàn thờ, phía trên đặt thần bài, đồ cúng, tế phẩm.

Thái Thường Tự khanh Phù Nghị đứng ở bên trái cung đài, thái giám chưởng ấn Tư Lễ Giám Thôi Đốc ở bên phải. Hai người đồng loạt nhìn thẳng về phía mặt trời trên bầu trời, đợi sau khi đám mây đen nhỏ che khuất mặt trời cuối cùng tan đi, lộ ra một vầng mặt trời vàng chói hoàn toàn, Phù Nghị đi về phía trước một bước, cao giọng hô to: "Đốt củi nghênh đế thần!"

Vừa dứt lời, tiếng trống nhạc cùng vang, lò củi ngói lưu ly ở phía đông nam bắt đầu cháy, khói mây bốc lên quanh quẩn qua ba ngọn đèn treo trời phía tây nam. Cả đàn tế thiên đại đàn mây khói mờ mịt, chuông trống không ngừng, gió lớn mênh mông.

“Thiên tử đăng đàn—”

Ung Hòa đế mặc Cổn phục đứng trên thảm hoa văn rồng màu đỏ thẫm phía dưới tế đàn, tiếp theo chậm rãi nâng tà bước lên bậc thang.

Mỗi tầng Tế Thiên đại đàn đều có chín bậc thang, xung quanh dùng lan can cẩm thạch hình vân long bao quanh, ba tầng bậc thang cao chừng bốn mươi lăm trượng, ngụ ý cửu ngũ chí tôn.

Thân thể gầy gò của Ung Hòa đế bao phủ dưới bộ Cổn phục rộng thùng thình, mỗi một bước đều đi rất chậm, lại cực ổn trọng.

Xung quanh ngoại trừ tiếng nhạc lễ liền cực kỳ yên tĩnh, vương công đại thần đều thần thái nghiêm túc. Vì đại sự của quốc gia, hy sinh một chút vậy.

Đợi Ung Hòa đế lên tầng cao nhất cung đài tế đàn, đám người mới thoáng thở phào, cùng nhau ngóng nhìn chính vị trong tế điển.

Ung Hòa đế quỳ lạy trước thần vị của Hạo Thiên Thượng Đế, sau khi lấy hương dâng tế thì đến dâng hương, hành lễ lạy trước phối vị của liệt tổ liệt tông, tiếp theo hành lễ ba quỳ chín lạy đối với chư thần, đây cũng là thời điểm duy nhất đế vương cần hành đại lễ này.

Theo lễ chế, hạng mục tiếp theo nên là Ung Hòa đế hiến ngọc lụa trước chủ vị, phối vị, nhưng khi Thái Thường Tự khanh cúi người trình ngọc lụa lên, hiện trường lại xuất hiện một màn khiến mọi người hết hồn hết vía.

Bàn tế thiên bày thần bài vị lại tự dưng phát ra vài tiếng giòn vang, lập tức lên tiếng mà nứt ra, bài vị trên đó ào ào rơi đầy đất, cũng đυ.ng ngã hương đàn trên bàn tế. Hương đàn lăn xuống bên chân Ung Hòa đế, tro hương tản ra, nhưng cũng không che được vẻ mặt lo lắng của hắn.

Trên tế điển long trọng như vậy, bàn tế cung phụng Thiên Thần tự dưng nứt ra, chính là dấu hiệu cực kỳ không rõ.

Phản ứng lại đầu tiên chính là Thái Thường Tự khanh Phù Nghị, hắn lập tức quỳ xuống đất, trán dán trên nền gạch, run giọng nói: "Bệ hạ… Bệ hạ, đây là sơ sót của thần, thần vạn chết khó thoát, xin bệ hạ trị tội.”

Tức khắc, nhân viên các tầng tế đàn đều quỳ xuống thỉnh trách, đội danh dự dưới tế đàn cùng hộ vệ cấm quân bên ngoài mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đều lập tức quỳ một gối xuống, cúi đầu.

Tiêu Nhạc Chiêu cũng muốn cúi người hành lễ của nữ tử, Ung Hòa đế lập tức ngăn cản: "Loan Nhi chớ quỳ, thân thể con mới khỏi, không cần như thế." Dứt lời nhìn về phía mọi người, đề cao giọng, "Các ngươi xin tội gì, trẫm đã nói muốn phạt ai chưa? Đều đứng dậy.”

Mọi người phủi áo đứng dậy, chỉnh tề cúi đầu xuống.

Ung Hòa đế chuyển động tròng mắt, nhìn về phía nhị hoàng tử Ninh Vương Tiêu Úc: "Ninh Vương tận trách, từ khi đốc thúc Tế Thiên đại điển lần này tới nay, sớm khuya không dứt, tự thân tỉ mỉ mọi chuyện, dụng tâm như thế, trẫm đều xem ở trong mắt, quần thần cũng vậy. Cho nên bàn thần gãy, cũng không phải là người làm, mà là thiên tượng.”

"Đã là thiên tượng, chắc là dân ý, nghe nói gần đây thư viện Nam Nhạc đang phê bình thực tại, luận đạo kinh bang, kỳ thế chi hưng, thượng đạt thiên thần, hôm nay chính là chư thần dùng việc gãy bàn này cảnh cáo trẫm thân là thiên tử còn có khiếm khuyết, lực bất tòng tâm." Ung Hòa đế nhìn xuống Tiêu Úc đang cúi thấp đầu, "Ninh Vương, là như vậy phải không?"

Tiêu Úc dập đầu đáp: "Nhi thần sợ hãi, đây không phải là hiện tượng thiên văn, là sơ xuất, trách nhiệm của một mình nhi thần. Thư viện Nam Nhạc nghiên cứu kinh học, chỉ để lấy văn kết hữu, dung thông tư triều, tuyệt không loạn nghị triều chính, mong phụ hoàng minh giám."

“Trách nhiệm của một mình.” Sắc mặt Ung Hòa đế không rõ, đang đợi mở miệng thì đại học sĩ nội các kiêm Lại bộ thượng thư, chưởng viện thư viện Nam Nhạc Tiết Trí ra khỏi hàng quỳ xuống, "Bệ hạ, thư viện Nam Nhạc là một đám sĩ tử không chính thức, tuổi trẻ khí thịnh, lời nói và việc làm có nhiều nghịch ngợm. Lão thần thân là viện trưởng, không thể làm tròn trách nhiệm quản thúc, tự nhiên lĩnh phạt, thỉnh bệ hạ hạ tội.”

“Tiết lão nói quá lời, ngươi thân kiêm nhiều chức, lo nước phụng công, bận đầu tắt mặt tối, có tội gì chứ, ngược lại trẫm quá không biết thương cảm lão thần, khiến Tiết lão phải gánh nhiều trọng trách tới vậy." Ung Hòa đế dừng một chút rồi nói, “Chức viện trưởng thư viện này trước hết để trống, trọng trách trên vai Tiết lão cũng buông lỏng rất nhiều, an dưỡng tinh thần cho tốt.”

Tiêu Úc đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt hoảng sợ: "Phụ hoàng......”

"Bệ hạ thánh nhân, có lòng lo lắng cho hạ thần, chúng thần cảm kích nước mắt chảy ròng, triều ta có thể có bậc thánh quân hùng chủ như vậy, là may mắn của nhân thần, may mắn của vạn dân." Nội các thứ phụ kiêm Hộ bộ thượng thư Dương Túc cúi đầu cao giọng khen ngợi, lập tức dẫn tới một đám quan viên hưởng ứng theo: "Ngô hoàng thánh nhân, thiên thu vạn tuế."

Trên mặt Ung Hòa đế không rõ hỉ nộ, vẫn dán ánh mắt ở trên người Tiết Trí.

Tiết Trí khom lưng, cả người nằm trên mặt đất, chòm râu hoa râm dán trên nền gạch, mặc dù đã thất tuần, giọng nói vẫn vô cùng dõng dạc: "Lão thần lĩnh chỉ."

Ung Hòa đế nhìn về phía thủ phụ Tông Canh đứng đầu trong hàng đại thần im lặng không lên tiếng, hỏi: "Nguyên Phụ cho rằng, người nào trong triều có thể đảm đương chức viện trưởng thư viện?”

Tông Canh cụp mắt kính đáp: "Thần phụ trách nội các, chức nghiệp là kiến nghị hiến sách, kiểm tra tấu chương, phiếu cần phê chuẩn, về phần tuyển cử quan viên, tự có Đình Thôi bộ suy xét giúp bệ hạ, không phải chức trách của thần. Cố thần không dám trả lời, cũng không nên trả lời.”

Ung Hòa đế nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt hiện lên huyết sắc, Tông Canh là cựu thần đi theo bên cạnh khi hắn còn ở tiềm để (*), hiện giờ đảm nhiệm chức thủ phụ gần hai mươi năm, giỏi nhất là nhìn sắc mặt, tám mặt đều thấy, thành thạo trong đấu tranh triều đảng, cân bằng trên dưới.

(*) Tiềm để (chữ Hán: 潛邸; Bính âm: qián dǐ), đầy đủ là Tiềm long để (潛龍邸), là nơi Hoàng đế từng trú ngụ trước khi đăng cơ tại các quốc gia Trung Quốc và Việt Nam. Danh từ này xuất hiện thường mô tả vị Hoàng đế vốn chưa chắc chắn là Trữ quân. (wikipedia)

“Ngươi là người tinh khôn, khó trách từng có ngôn quan bình luận ngươi trơn như ve sầu, đi qua không dấu vết. Thôi vậy, Thôi Đốc ngươi nói xem thử." Ung Hòa đế chuyển sang hỏi Thôi Đốc.

Thái giám chưởng ấn Ti Lễ Giám Thôi Đốc, dẫn đầu hai mươi bốn nha môn trong cung. Thủ phụ nội các vốn có danh xưng không có Tể tướng, nhưng thực tế lại như Tể tướng, thái giám chưởng ấn Tư Lễ Giám thì có danh xưng "Nội tướng".

Thôi Đốc kính cẩn đáp: "Hồi bệ hạ, thư viện Nam Nhạc là thư viện đứng đầu nước ta, gây dựng nhân tài, nơi quần anh hội tụ, nhưng người có năng lực sẽ có nhiều kiêu ngạo, vốn dĩ lần này là học trò kiệt ngạo phạm thượng, loạn nghị triều chính.”

“Cho nên nô tỳ cho rằng, người có thể đảm nhiệm chức viện trưởng, ngoại trừ có cao tài đại đức, phải làm phong hành lôi lệ, nhân vật như vậy, chính là Tả Đô Ngự Sử Đằng Minh Đức Đằng đại nhân cùng với Đại Lý tự khanh Chu Nguyên đại nhân.”

Hai vị đại thần được đề cập song song bước ra khỏi hàng khiêm tốn nói: "Thôi công công khen sai rồi, thần đức bạc năng lực yếu, lực không thể thắng.”

Ung Hòa đế không để ý tới bọn họ, mà ngưng thần hỏi Thôi Đốc: "Ngươi nói đám học trò kia kiệt ngạo phạm thượng, loạn nghị triều chính, đã là nghịch ngợm, làm sao thấy được?”

Thôi Đốc cơ hồ không có suy tư, theo sát liền trả lời: "Bệ hạ là thiên tử, ứng thiên nhận lệnh hàng thế dân du mục, ý của bệ hạ tức là ý của thiên thần, bệ hạ ban bố chiếu dụ, chế định quốc sách đều là thay trời hành sự, không cần bàn bạc.”

“Nhưng những học trò trong bụng chứa chút mực này lại dám ngôn luận quốc sách, oán thầm nghị luận thiên tử, quả thật là hành động phạm thượng, thiên thần cũng không thể dung, cho nên từ đó có thể biết, là nhắc nhở bệ hạ không thể dung túng cho tập tục này lớn lên, nên nghiêm trị tra rõ, để cảnh cáo thế nhân.”

“Ồ? Thì ra là như thế sao?” Ánh mắt Ung Hòa đế nhẹ nhàng đảo qua quần thần, “Chư khanh nghĩ sao?”

“Học trò nghịch ngợm, chọc giận thiên nhan, nên nghiêm trị.”

“Nghiêm trị!”

Quan viên tham gia tùy tế đều là quan lớn trọng thần, ở trong quan trường chìm nổi mấy chục năm, lúc này tất cả đều hiểu rõ thánh ý phía sau "ngoài ý muốn" của trận tế thiên đại điển này, lúc này đồng thanh tỏ thái độ.

Ung Hòa đế khép hờ hai mắt, mặt nói về hướng Ninh Vương: "Đã như thế, liền do Ninh Vương đến tra rõ học trò ở Nam Nhạc oán thầm nghị triều chính án, Tam Pháp ti cùng Cẩm Y vệ thẩm tra xử lý, về phần chức viện trưởng, do Lại bộ Bộ Thôi báo nội các đệ trình.”

Tông Canh và Thôi Đốc khấu thủ lĩnh chỉ: "Thần lĩnh chỉ.”

“Ninh vương, ngươi có dị nghị gì không?" Ung Hòa đế hỏi.

Sắc mặt Tiêu Úc xám ngoét, cổ họng trượt lên lên trượt xuống, cuối cùng phun ra một câu nhụt chí: "Không khác, thần lĩnh chỉ.”

Giọng Ung Hòa Đế chuyển thành bình thản: "Đều đứng lên đi.”

Một hồi tế thiên đại điển, đến đây qua loa kết thúc, sau khi hoàng đế rời đi, trên dưới tế đàn vang lên tiếng người vụn vặt, trong đó vừa có than thở, cũng có cười trộm rõ ràng.

Tiếng than thở đến từ quan viên tự xưng là thanh lưu, đồng dạng cũng là một phái ủng hộ Ninh Vương, buồn cho hắn thân là trưởng tử, vốn nên chính vị Đông cung, nhưng nhân ái có thừa, kiên cường không đủ, thán gian đảng thế lớn, quốc bộ gian nan.

Bên cười trộm là phái lấy thứ phụ Dương Túc cùng thế hoạn gia tộc tạo thành đi theo Tấn Vương Tiêu Tranh, trong đó mỗi người đều là hạng người dã tâm bừng bừng, trong mắt bọn họ, Ninh Vương nhân thiện mềm yếu là không xứng kế thiên lập cực.

Nam Tiêu đế nguyên sinh có bốn vị hoàng tử, ba vị công chúa, tam hoàng tử và đại công chúa mất sớm, chỉ nuôi dưỡng được ba con trai hai con gái. Trong đó đại hoàng tử Tiêu Tranh, đất phong Nam Thục Tấn An, mẹ đẻ là Dung Chiêu Nghi, khi hắn còn nhỏ đã bệnh chết, hoàng đế liền giao hắn cho Nghi phi mẹ của đại công chúa chết yểu nuôi nấng.

Nhị hoàng tử Tiêu Úc, do Hiếu Ý hoàng hậu đã hoăng thân sinh, đất phong Tây Bắc Ninh Ích. Ngoài ra còn có một vị Tứ hoàng tử chưa trưởng thành tên là Tiêu Ký, Xu phi thân sinh, tuổi còn non nớt, nhà mẹ cũng không có thế lực ngoại thích, không có thực lực đoạt đích, bên người dĩ nhiên không có bất kỳ đại thần nào dựa vào.

Cho nên hạch tâm tranh giành của các đảng, tranh đoạt trữ vị vẫn vây quanh hai vị thân vương đã tham chính mà triển khai, bên nào có thể tá hậu tân quân đăng cơ, liền có công lao phò trợ long, đến lúc đó liền có thể triệt để quét sạch đối thủ.

“Nhị đệ, hoàng huynh đã sớm cảnh cáo ngươi, cách đám thư sinh học trò không biết cao thấp kia xa một chút, bọn họ cả ngày tụ cùng một chỗ oán thầm luận triều chính, vọng nghị phụ hoàng, sớm muộn gì cũng tự chuốc lấy họa. Phụ hoàng khoan dung, dung túng bọn họ nhất thời, đám thư sinh này lại được voi đòi tiên, hôm nay còn liên lụy Tiết các lão mất chức viện trưởng, quả thật là tai họa." Tiêu Tranh chắp tay đi tới trước người Tiêu Úc, bùi ngùi một phen.

Tiêu Úc nhíu mày, muốn cãi lại, Tiết Trí đi tới bên cạnh hắn, dùng ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời Tiêu Tranh: "Học trò của Nam Nhạc có tai họa hay không, thiên cổ tự có định bình, Tấn Vương điện hạ nhẹ nhàng phán đoán, sợ là còn sớm.”

“Sư phó......" Tiêu Úc nhìn về phía Tiết Trí.

Tiêu Tranh nhìn bộ dáng thầy trò hết lòng của hai người, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại mỉm cười ấm áp: "Tiết các lão nói cực kỳ đúng, là bổn vương khinh suất." Dứt lời vỗ vỗ vai Tiêu Úc, "Nhị đệ, cho hoàng huynh lải nhải thêm vài câu, ngươi cũng biết hôm nay phụ hoàng tức giận là vì nguyên nhân gì, rõ ràng là còn đang trong giai đoạn phác thảo phương pháp quyên nạp chưa ban hành, lại không biết như thế nào truyền đến tai đám học trò này, lúc này mới có tội đại bất kính châm chọc triều đình bán quan bán tước, ngôn luận phụ hoàng.”

Ánh mắt Tiêu Tranh hữu ý vô ý đảo qua Tiết Trí: "Đại kế quốc gia như thế, trước khi ban hành, đó đều là cơ mật, trên dưới triều đình, người biết chuyện không quá hai mươi, sao có thể dễ dàng tiết lộ tin tức như thế? Theo ý kiến của hoàng huynh, sợ là có người cố ý thả tin tức, muốn mượn đám học trò này gây áp lực dư luận, tạo áp lực cho triều đình và phụ hoàng, dụng tâm hiểm ác, có thể thấy được rõ ràng."

“Phụ hoàng giao toàn quyền vụ án này cho ngươi xử lý, ngươi cần phải làm việc theo lẽ công bằng, chớ vì tình riêng, phụ kỳ vọng của phụ hoàng đối với ngươi.”

Tiêu Úc nhíu mày: "Không phiền hoàng huynh quan tâm, vụ án này thần đệ sẽ giải quyết công tư, cẩn thận điều tra từ trong ra ngoài, nhìn xem người mượn đao gϊếŧ người dụng tâm hiểm ác sau lưng này rốt cuộc là ai.”

Tiêu Tranh trầm mặt, giọng điệu cũng không khách khí nữa: "Được, vậy hoàng huynh cứ mỏi mắt mong chờ." Dứt lời xoay người muốn đi, lại nhìn thấy Tiêu Nhạc Chiêu cách đó vài trượng đang nhìn bên này, vì thế đổi thành nụ cười tiến lên, "Tam muội, cùng hoàng huynh rời đi đi, trên đường nói chuyện với hoàng huynh.”

Ánh mắt Tiêu Nhạc Chiêu lướt qua Tiêu Tranh nhìn về phía Tiêu Úc đang ảm đạm cúi đầu, dừng lại một lát liền thu hồi, "Được.”

Triều đại ảo tưởng, quan chế Nam quốc thiết lập phần lớn tham khảo triều Minh, sẽ có không khớp, chớ khảo cứu.