Trở Thành Bạn Trai Cũ Của Thiếu Niên Miêu Cương

Chương 17

Lục Dữu cảm thấy trán mình bị tóc làm nhột liền lấy ngón tay chải chải hai cái, đem câu "Vì cậu đẹp." đảo một vòng quanh miệng lại đổi thành: "Chắc là yêu từ cái nhìn đầu tiên?"

"...Em cũng vậy." Thật đáng tiếc, lẽ ra hắn không nên do dự.

Lục Dữu không hỏi thêm nữa, nuốt những lời còn lại xuống. Yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng tương đương với thấy sắc nảy lòng tham, y chỉ có thể tự lẩm bẩm: "Nông cạn, tôi nông cạn thì đã đành nhưng sao cậu cũng nông cạn luôn vậy?" Phẩm tính của vai chính sao có thể giống pháo hôi được.

Lục Dữu đè đầu lên cánh tay Giang Hạc Xuyên để trút giận.

Cánh tay Giang Hạc Xuyên không nhúc nhích, giống như đã mất cảm giác.

Lục Dữu ngủ luôn trên cánh tay Giang Hạc Xuyên, nếu muốn hỏi tại sao lại không dùng tay mình thì đương nhiên là sợ tê rồi.

Khó được một lần dậy sớm, y định chợt mắt thêm một lát nhưng giảng viên dạy tiết này lại rất hài hước dí dỏm, cứ nhắm mắt vài phút cả lớp sẽ có một trận cười rộ lên, hoàn toàn không thể ngủ nổi.

Lục Dữu giãy giụa một hồi, xác định rằng mình không thể ngủ được trong tình huống này liền dứt khoát từ bỏ ý định ban đầu, nhéo nhéo cánh tay bạn trai, dưới tay là cơ bắp cứng rắn: "Sao gối lên cánh tay cậu lại không thoải mái như vậy?" Ở trạng thái thả lỏng chẳng phải cơ bắp sẽ mềm xuống sao?

Cũng không phải không thả lỏng được.

Cả người Giang Hạc Xuyên đã cứng ngắc kể từ lúc Lục Dữu kéo cánh tay hắn và áp mặt mình lên. Toàn bộ cơ bắp căng cứng như cung đã lên dây. Thoạt nhìn rất khó khăn, rõ ràng là cánh tay của mình nhưng mình lại không thể tự quyết định. Ngược lại, hắn để ý đến thứ khác:

"Vậy của ai mới thoải mái?" Rõ ràng có sự tương phản trong những lời này.

Nghĩ đến việc còn một người khác được Lục Dữu đối đãi như vậy, hơi thở nhàn nhạt lướt qua cánh tay, thậm chí còn nhận được lời khen từ Lục Dữu——

"Bạn từ nhỏ của tôi. Chúng tôi ngồi cùng bàn với nhau từ khi học cấp hai nhưng cậu không biết cậu ấy đâu... và cũng không cần phải biết. Tính tình cậu ấy không tốt lắm."

Giảng viên trẻ tuổi để sinh viên tự thảo luận với nhau nhưng hầu hết đều đang nói chuyện riêng, vì vậy Lục Dữu tiếp tục chủ đề.

Người bạn từ nhỏ bị Lục Dữu đánh giá là tính tình không tốt lắm.

Giang Hạc Xuyên có thể nghe ra sự thân thiết của hai người, độ cong khóe miệng hơi hạ xuống nhưng không quá rõ ràng.

"Cậu ấy tên là Trình Tri Ý." Lục Dữu tìm thấy một bức ảnh chụp Trình Tri Ý về nước và tụ tập với mọi người, chỉ cho Giang Hạc Xuyên thấy, "Là một người bạn thuở nhỏ của tôi. Nếu gặp cậu ấy thì cứ lờ đi, đừng tiếp xúc nhiều."

Giang Hạc Xuyên gật đầu.

Lục Dữu đòi mượn điện thoại của Giang Hạc Xuyên. Y không đến lớp để đi học cùng Giang Hạc Xuyên, mục đích thực sự chỉ là để khiến Giang Hạc Xuyên cảm thấy khó chịu thôi, vì vậy gây rắc rối vô lý là hoàn toàn cần thiết.

Vốn dĩ Lục Dữu muốn xem lịch sử trò chuyện của Giang Hạc Xuyên với những người khác nhưng lại phát hiện ra rằng ngoài những nhóm chat cần thiết để thông báo trong lớp thì có rất ít hộp trò chuyện riêng. Y chỉnh sang cột liên hệ thì chỉ thấy đâu đó có hai bạn tốt, một người được ghi chú là lớp trưởng và người còn lại là đoàn ủy, có vẻ như họ được thêm vào để xác nhận thông tin khi đăng ký nhập học.

Tuy nhiên, có rất nhiều yêu cầu kết bạn vẫn chưa được xử lý.

Giang Hạc Xuyên đột nhiên hỏi: "Anh cũng kiểm tra điện thoại của hắn sao?"

Lục Dữu sửng sốt mất một lúc mới nhận ra "hắn" là ám chỉ bạn thuở nhỏ của mình, "Đương nhiên là không. Như vậy là quá không biết giới hạn rồi, tôi sẽ không làm đâu."

Thắng rồi.

Tâm tình Giang Hạc Xuyên đã tốt hơn.

Lục Dữu từ chối hết mọi yêu cầu kết bạn sau đó ném điện thoại lại cho Giang Hạc Xuyên, vẻ mặt ủ rũ nói: "Sao không ghim tôi lên đầu?"

"Ghim lên đầu?"

Lục Dữu lấy điện thoại ra cho Giang Hạc Xuyên xem: "Nhỡ đâu cậu bỏ lỡ tin nhắn của tôi thì sao?"

Giang Hạc Xuyên không có động tĩnh gì.

Ngay khi Lục Dữu cảm thấy cuối cùng cũng có thể dùng chủ đề này để làm khó Giang Hạc Xuyên——

"Anh có thể bỏ chặn em được không?"

Miệng Lục Dữu vừa mới mở ra lại ngậm lại mà "Hả?" một tiếng đầy nghi hoặc. Y mở danh sách đen của mình ra, cuối cùng mới chậm rãi nhớ ra sự thật này. Lý do chặn Giang Hạc Xuyên rất đơn giản, tên nhóc này bảo y hạn chế chơi cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia và cáo trạng với mẹ y khiến bà cắt tiền tiêu vặt của y suốt một tháng.

Bây giờ Lục Dữu chỉ nghĩ đến liền tức giận. Vốn dĩ y đang chờ tiền tiêu vặt tháng này để mua một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mới ra mắt, kết quả là hoàn toàn ngâm nước nóng.

Khó chịu.

Lục Dữu không khỏi "Hừ" một tiếng nhưng vẫn đưa Giang Hạc Xuyên ra khỏi danh sách đen và ghim nó lên đầu. Mãi đến khi tan học, khi hai người đang đi xuống cầu thang y mới mở miệng: "Yêu nhau là chuyện giữa hai người chúng ta, về sau không được cáo trạng với mẹ tôi, nếu không chúng ta liền chia tay."

Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh đã khác hẳn. Lục Dữu cứng đờ quay người lại, quả nhiên khuôn mặt đẹp đẽ kia đã phủ đầy sương giá.