Buổi tối trước khi đi ngủ Lục Dữu đã luyện tập trong đầu những gì mình sẽ làm vào ngày hôm sau nhưng khi tỉnh dậy đã không thấy Giang Hạc Xuyên đâu nữa.
Kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã báo hỏng.
Đối với Lục Dữu mà nói, ở cùng Giang Hạc Xuyên, người đã gϊếŧ mình trong mộng chẳng khác gì đang ở chung với lão hổ. Phản ứng đầu tiên của y là thở phào nhẹ nhõm, phản ứng thứ hai chính là xoa mặt, cố giữ tỉnh táo.
Lục Dữu do dự có nên gọi cho Giang Hạc Xuyên hỏi xem hắn đang ở đâu, sao không báo cho mình biết. Vừa định bấm nút gọi thì nhìn thấy bữa sáng đã nguội ngắt trên bàn ăn. Lục Dữu bước tới và tìm thấy một tờ giấy.
Tờ giấy viết rằng nếu đồ ăn nguội rồi thì hâm nóng lại hãy ăn. Cũng nói với Lục Dữu rằng hắn có việc ở trường nên đã rời đi trước.
Dù đã có giải thích nhưng Lục Dữu vẫn gọi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Phòng 306, nhà thực nghiệm A của trường." Quả nhiên, tối qua Lục Dữu đã bảo sẽ liên lạc với hắn, Giang Hạc Xuyên cố gắng trở thành một người bạn trai đủ tư cách, "Anh dậy rồi, đã ăn sáng chưa?"
Lục Dữu ngồi vào bàn ăn, húp hai ngụm cháo nguội, "Đang ăn." Ngược lại cực kỳ không hiểu, "Ngày nào cậu cũng đến lớp, có theo kịp không?" Dù sao cũng là người được đưa ra từ thâm sơn cùng cốc, từ đầu y còn lo Giang Hạc Xuyên không biết chữ. May mắn thay tiếng phổ thông của hắn rất chuẩn, nếu không thì ngay cả việc giao tiếp bình thường cũng khó khăn.
"Em theo kịp."
Có lẽ là do Giang gia sắp xếp. Cũng phải, dù thế nào đi nữa thì vai chính công cũng đâu thể là một tên thất học, trong tương lai hắn còn là người sẽ đại sát tứ phương trong giới kinh doanh.
Lục Dữu không quên vô cớ gây sự, dùng thìa khuấy cháo trong bát, nũng nịu: "Giang Hạc Xuyên, cậu đi mà không nói với tôi một tiếng, hôm nay tôi vốn định ở cạnh cậu cả ngày."
Giọng nói phát ra từ ống nghe mềm mụp tựa như bọc tên của Giang Hạc Xuyên trong một lớp mật. Giọng điệu này đối với Giang Hạc Xuyên mà nói là cực kỳ xa lạ khiến hắn sửng sốt hai giây sau đó nghe thấy Lục Dữu nói muốn tới tìm hắn, lúc này mới nhớ tới giải thích, có chút không quen: "Lần sau sẽ không như vậy nữa, chỉ là em sợ sẽ làm phiền giấc ngủ của anh thôi."
"Vậy lần sau cậu nhất định phải gọi tôi. Ở cạnh cậu đương nhiên quan trọng hơn việc ngủ."
Lục Dữu cũng không cắn chặt điểm này, đột nhiên hỏi: "Giang Hạc Xuyên, hôm nay cậu còn chưa nói thích tôi, cậu có thích tôi không?"
"Thích."
Một câu trả lời không hề do dự.
"Xung quanh cậu có ai không?" Lục Dữu cảm thấy nói những lời như vậy có chút ngượng ngùng.
Giang Hạc Xuyên lại không cảm thấy bày tỏ tình yêu là chuyện đáng xấu hổ, "Có."
Lục Dữu "Ừm" một tiếng, lịch sự trả lời: "Tôi cũng thích cậu. Cúp máy đi, tôi sẽ đi tìm cậu ngay, đừng chạy lung tung."
"Vâng."
Giang Hạc Xuyên cất điện thoại đi.
Vừa rồi Giang Hạc Xuyên vội vàng đi nghe điện thoại giống như có chuyện gấp vậy mà hóa ra lại chỉ đang nói chuyện với người yêu... Điều này khiến mọi người bất ngờ. Hôm nay thấy Giang Hạc Xuyên thường xuyên kiểm tra điện thoại, bọn họ còn tưởng có chuyện lớn gì, kết quả chỉ là để kịp thời trả lời tin nhắn của bạn trai thôi sao?
Phần lớn mọi người chỉ nghe nói Giang Hạc Xuyên là bạn trai của thiếu gia nhà họ Lục nhưng chưa từng thấy hai người thân thiết với nhau, không ngờ lại dính nhau như vậy.
Giang Hạc Xuyên không phải kiểu người khiến người ta chán ghét, ngược lại, ngoại hình hoàn hảo đến mức mỗi ống kính đều sẽ thu hút vô số người hâm mộ. Nước da trắng lạnh, môi mỏng, lông mi dài và một viên lệ chí nhỏ màu đen dưới khóe mắt.
Hắn ít nói và có vẻ lười giao tiếp với người khác nhưng lại không hề kiêu ngạo. Kiểu người như vậy khi yêu đương hẳn là cũng nên lạnh lùng không bày tỏ ra ngoài mới đúng.
Nhưng ấn tượng này đã bị đánh vỡ sau khi cuộc điện thoại kia được nhấc máy.
Hắn sẽ kiên nhẫn dỗ dành người kia, giọng điệu chậm rãi thong thả, ngay cả từ "thích" cũng được nói ra một cách trân trọng và nghiêm túc, không có chút chần chừ nào. Sau khi cúp điện thoại, bằng mắt thường cũng thấy tâm trạng hắn rất tốt.