Lục Dữu không nói nên lời. Trong nhóm này có khá nhiều thành phần đáng xấu hổ. Y đang định tắt máy thì bất ngờ nhìn thấy tin nhắn mới nhất:
Vì cô ấy quá dính người nên chúng tôi chia tay.
Có rồi.
Hai mắt Lục Dữu sáng lên, y đong đưa cẳng chân, đây chính là điều y mong muốn. Lục Dữu muốn lấy thêm kinh nghiệm: Dính người như thế nào? Có thể nói chi tiết không?
Liên lạc qua tin nhắn quá phiền phức nên Lục Dữu gọi điện thoại.
"Thành thật mà nói, tôi không hề phóng đại đâu, bạn gái cũ của tôi là một người tâm thần."
"Khi còn yêu nhau cô ấy sẽ phát điên nếu trong vòng một giờ không biết tôi đang làm gì. Chỉ cần tôi không nhìn điện thoại một lúc thôi thì tin nhắn sẽ hiển thị 99+. Việc lông gà vỏ tỏi gì cũng muốn kể, đã vậy thì thôi đi, vậy mà cô ấy còn yêu cầu tôi cũng phải như thế."
Nói tới đây người đối diện nặng nề thở dài, một lời khó nói hết tiếp tục: "Cậu không thể phớt lờ cô ấy, nếu không gọi điện lại sẽ có chuyện phiền phức hơn. Nếu cậu không bắt máy cô ấy sẽ trực tiếp tới cửa gặp. Có lần tôi đang thảo luận với các bạn nữ trong nhóm xem ai sẽ lên thuyết trình PPT thì bị cô ấy nhìn thấy... Nháo đến cực kỳ khó coi, cả khoa đều biết tôi có một cô bạn gái tâm thần.
"Sau sự việc này cô ấy đã lén lấy điện thoại của tôi và xóa tất cả bạn bè khác giới. Điều khiến tôi phẫn nộ nhất là cô ấy còn xóa cả mẹ tôi. Cô ấy nói rằng mình sắp điên rồi, cô ấy luôn quan tâm đến tôi và luôn nhắc đến tôi mọi lúc mọi nơi nhưng tôi lại cảm thấy yêu đương với cô ấy người điên chính là tôi.
Lục Dữu vừa trả lời "ừ, ừ" vừa lấy giấy ra ghi lại biện pháp tiến hành bạo lực nóng và hỏi câu quan trọng nhất: "Vậy cậu có chán ghét cô ấy không?"
Người thanh niên đang khích động trầm mặc ba giây, khẽ thở dài: "Tôi hy vọng không có tôi cô ấy vẫn ổn. Chỉ là cô ấy quá thiếu thốn tình cảm thôi."
Được rồi, Lục Dữu cực kỳ hài lòng.
Ngày thường y học tập cũng không nghiêm túc như vậy.
Lục Dữu đã đọc lại tờ giấy có tiêu đề "Kỹ năng bạo lực nóng" và rất hài lòng với nó. Từ góc độ của bản thân, y tự nhận mình không thể chịu được điều này và không thích người khác quản mình như thế. Hẳn là Giang Hạc Xuyên cũng không chịu được.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, năng lực hành động của Lục Dữu cực kỳ mạnh mẽ. Sau khi nói chuyện xong với anh chàng xui xẻo liền trực tiếp gọi điện cho Giang Hạc Xuyên: "Alo?"
"...Sao vậy?" Giang Hạc Xuyên vừa trải qua một lần chia tay đùa, cực kỳ không vui nhưng vẫn đáp lại. Không ai biết hắn đã rối rắm thế nào khi nhận cuộc điện thoại này. Anh ấy lại muốn chia tay sao?
"Đừng tiếp tục sống ở nơi cậu đang ở nữa."
"Được." Giang Hạc Xuyên không phản đối, hắn có thể tìm chỗ ở khác. Tuy rằng chuyển nhà phiền toái nhưng còn hơn chia tay.
"Hãy chuyển đến ở cùng tôi trong ngày hôm nay. Cậu đã biết địa chỉ rồi, tôi không cần gửi nữa phải không?"
Giang Hạc Xuyên sửng sốt.
Không nhận được phản hồi ngay lập tức, Lục Dữu hừ hừ hai tiếng, "Sao, cậu không muốn à? Nếu không muốn sống chung với bạn trai thì hẹn hò làm gì?" Trực tiếp chia tay luôn cho rồi.
"Không phải không muốn. Bây giờ em không có lớp, chuyển luôn sao?"
Lục Dữu luôn muốn gì nói nấy, Giang Hạc Xuyên không hiểu được suy nghĩ của y. Rõ ràng trước đó vừa mới nghiêm túc muốn chia tay, chưa đầy một giờ sau đã gọi điện muốn sống chung.
Nhưng, rất vui vẻ.
"Chuyển luôn." Lục Dữu nhấn mạnh một chút, "Cứ vứt mấy thứ không cần thiết đi, sau này mua lại là được. Khi thu dọn cũng chú ý một chút, đừng mang theo mấy con sâu bọ linh tinh. Tôi cực kỳ ghét sâu bọ."
Rõ ràng ghét côn trùng là lẽ tự nhiên nhưng Giang Hạc Xuyên lại hỏi: "Sao đột nhiên lại ghét côn trùng?" Như sợ người khác không biết hắn thích giao lưu với côn trùng vậy.
Lục Dữu tức giận líu lưỡi, sao có thể là đột nhiên được? Y chưa bao giờ thích chúng. "Sâu bọ trông rất ghê tởm, thậm chí còn có thể cắn người. Không biết còn mang theo bao nhiêu vi trùng nữa đấy. Dù sao thì tôi cũng không thích chúng và cậu cũng không được phép thích, hiểu ?"
Tuy rằng Lục Dữu đã quyết định trở thành người bạn trai mềm mụp và chuyên làm nũng nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, những khi không đối mặt trực tiếp với Giang Hạc Xuyên thì sự ương ngạnh này vẫn bộc lộ.
"Phải nhớ là tôi ghét nhất côn trùng đấy! Dù là côn trùng có vỏ hay côn trùng mềm cũng đều kinh tởm như nhau."
*
Lúc Giang Hạc Xuyên tới Lục Dữu đang ngồi không trong phòng khách, liên tục ngáp dài.
Hành lý của Giang Hạc Xuyên không nhiều, hắn thậm chí còn không cần thuê công ty chuyển nhà, chỉ có một vali cỡ vừa mà thôi. Căn hộ của Lục Dữu còn rất nhiều phòng trống nên y ngẫu nhiên chỉ vào một phòng rồi nói: "Cậu ở căn phòng kia được không?"
Ánh mắt Giang Hạc Xuyên dừng trên cửa một lát: "Chúng ta không ở chung phòng sao?"
Để kẻ muốn gϊếŧ mình sống trong cùng một căn hộ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Lục Dữu. Sống cùng một phòng thì thà gϊếŧ y luôn đi còn hơn. Lục Dữu dựa vào ghế sofa tùy tiện đưa ra một lý do: "Tôi không thích ngủ chung giường với người khác."
Được rồi.
Giang Hạc Xuyên chấp nhận những lời này và xoay người. Đây là thói quen của mỗi người, không làm gì được.
Điều 5 của "Kỹ năng bạo lực nóng": Mỗi ngày phải hỏi "Em có yêu anh không?" ít nhất một lần.
Cái từ "yêu" này hơi nặng nề đối với tình yêu thức ăn nhanh chỉ mới quen đã bắt đầu mối quan hệ.
"Giang Hạc Xuyên."
Lục Dữu gõ bàn hai lần tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của bạn trai, đồng thời chăm chú nhìn vẻ mặt của bạn trai, không buông tha bất kỳ thay đổi nào: "Em có thích anh không?"
"Thích."
Câu trả lời không hề có chút do dự hay ngập ngừng nào. Lục Dữu cũng không nhìn thấy chút do dự nào trên khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh kia, giống như hắn rất thành thật với tình cảm này, nhưng sao có thể?
Họ quen biết nhau còn chưa đầy mười ngày, thậm chí còn chưa quen biết nhau ở mức cơ bản nhất. Sao có thể một mực chắc chắn nói thích như thế?
Lục Dữu mím môi, có chút khó chịu bởi vì kế hoạch ban đầu của y là túm lấy tóc Giang Hạc Xuyên và nói rằng hắn không thích mình nhưng với tình hình hiện tại y không thể gây rối vô cớ được. Y chỉ có thể tìm góc độ khác.
"Thật sao? Cậu không quá hiểu biết tôi đã nói thích tôi có phải cũng vì khuôn mặt này không? Nếu một ngày tôi bị hủy dung cậu có còn thích tôi không?"
Không biết Giang Hạc Xuyên đã đứng trước mặt Lục Dữu từ khi nào. Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt hai người ngang nhau, chạm mắt: "Em sẽ luôn thích anh."
Nghiêm túc mà trịnh trọng, trải nghiệm này đối với Lục Dữu mà nói có chút mới mẻ. Y chớp chớp mắt, ánh mắt đảo quanh trong chốc lát rồi dừng lại bên tai người trước mặt, không hề đỏ lên, trông rất bình tĩnh không giống như đang bày tỏ tình yêu mà chỉ đang nói rằng thời tiết hôm nay rất đẹp.
Lục Dữu "ừm" một tiếng, nghiêng đầu, khua tay hai lần như mèo con, "Đi thu dọn đồ đạc đi."
Mặt y nóng bừng.
Đùa cái gì vậy? Giang Hạc Xuyên nghiêm túc sao?
Nhưng Giang Hạc Xuyên vẫn không rời đi, hắn đứng đó nhìn chằm chằm Lục Dữu, nhìn đến mức Lục Dữu sởn cả gai ốc, hỏi hắn còn muốn nói gì. Hàng mi dài của Giang Hạc Xuyên run lên hai lần, "Anh không nói anh cũng thích em sao?" Rõ ràng khi hắn xem phim truyền hình nam nữ chính đều trả lời như vậy.
Lục Dữu: "..." Còn rất nghiêm cẩn.
"Anh cũng thích em."