Tiếng chuông báo kết thúc giờ tự học vang lên, Đồng Diệc ném thẻ cơm lên trên bàn Giang Li, “Bánh rán hành.”
Giang Li trầm mặc hai giây, hỏi: “Tôi làm chân chạy cho cậu thì có thể trừ tiền hôm qua tôi mượn thẻ cơm của cậu dùng không?”
Đồng Diệc mặt không biểu cảm quay đầu nhìn cô, “Cậu có muốn sửa tên thành Giang Bái Bì không?”
Thấy Giang Li lộ ra biểu tình tiếc nuối, Đồng Diệc sờ sờ mũi, nói: “Cứ tiêu thoải mái đi, sau khi lấy được học bổng trả tôi là được.”
Giang Li vừa lòng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, “Nếu tôi dùng hết tiền trong thẻ của cậu thì hẳn là sẽ bị nhân viên căn tin ghi nợ à?”
Đồng Diệc bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, tôi không có nghèo như cậu nghĩ đâu.”
Nghe cậu nói như vậy Giang Li mới cảm thấy mỹ mãn mang theo thẻ cơm rời đi.
Nhìn bóng dáng cô yểu điệu thon thả, Đồng Diệc có chút do dự, đến tột cùng là cậu có nên nói với Phong gia bên kia hay không đây, chuyện Giang Li là con gái ruột của Giang gia lưu lạc bên ngoài, Giang Nhược chỉ là hàng giả ấy.
Sau vài phút do dự, Đồng Diệc quyết định tạm thời chưa nói.
Phong gia cùng Giang gia đã sớm không lui tới nữa, vị Phong tam gia đạt được đề cử giải Nobel kia cũng rõ ràng là chán ghét người Giang gia tới cực điểm, cho dù nói cũng không có ý nghĩa gì mấy.
Quan trọng nhất chính là, cô của cậu một tháng trước đã đính hôn với anh họ Phong Dương của Giang Li, kể từ sau đó, hai anh em sinh đôi Phong gia kia ở trước mặt mình có khí thế hẳn, luôn tự cho mình là thân phận trưởng bối.
Nếu Phong gia nhận Giang Li về, vậy Giang Li chẳng phải là cũng cao hơn cậu hẳn một vai vế sao?
Không được, không thể nói được!!!
Dù sao nhóc tham tiền cũng lợi hại như vậy, cho dù không có người Phong gia che chở thì cô cũng không có khả năng dễ dàng bị người ta bắt nạt.
Hơn nữa, cho dù có người bắt nạt cô ấy, cùng lắm thì cậu lại tốn nhiều tâm tư hơn chút vậy, quan tâm cô ấy một chút đúng không?
Sau khi hạ quyết tâm, Đồng Diệc không hề còn gánh nặng tâm lý ghé vào trên bàn nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi ngửi thấy mùi bánh rán hành cậu mới chậm rãi mở mắt.
Nhóc tham tiền không chỉ mang về cho cậu bánh rán hành mà còn mua thêm cả sữa đậu nành cho cậu nữa, đúng là rất có lương tâm.
Đồng Diệc vừa ăn bánh rán hành vừa nói chuyện phiếm cùng Giang Li, “Cậu ăn gì ở căn tin thế?”
Giang Li đúng sự thật trả lời: “Bún gạo thịt bò.”
Đồng Diệc nhịn không được tranh cãi với cô, “Bên trong bún gạo bỏ thêm phèn chua, ăn nhiều sẽ trở nên ngu ngốc đó.”
Giang Li “Ồ” một tiếng, “Vậy cậu có ăn bún gạo không?”
Đồng Diệc lắc đầu.
Giang Li vẻ mặt kinh ngạc: “Vậy sao cậu vẫn là học sinh học lại thế nhở?”
Đồng Diệc:……
Còn có thể nói chuyện vui vẻ được nữa hay không?
Giang Li hoàn toàn không ý thức được mình đã vạn tiễn xuyên tâm vị sâu ngủ này, sau khi cô đưa thẻ cơm và bánh rán hành cho Đồng Diệc thì tiếp tục giải đề không màng thế sự.
Đại khái là bởi vì hành vi đem Thẩm Miên nhốt ở cửa sau của cô làm kinh sợ tới hai vị bạn cùng phòng rồi, hai ngày tiếp theo các cô ấy đều rất quy củ, không gây phiền toái cho cô chút nào.
Còn những người theo đuổi Giang Nhược trong lớp cũng không tới trước mặt cô nói móc nói mỉa, hơn phân nửa là bởi vì kiêng kị Đồng Diệc rồi.
Không ai tới tìm phiền toái, Giang Li mừng rỡ tự tại.
Nhưng cuộc sống học tập đơn điệu chỉ giằng co hai ngày, liền nghênh đón ngày thi thể chất.
Trừ những học sinh đặc biệt bởi vì nguyên nhân đặc thù xin miễn hoặc là hoãn thi ra thì mọi người đều phải tham gia, bởi vì thành tích thể chất sẽ cộng vào tổng điểm kỳ thi cấp ba.
Đối với Giang Li mà nói, cả nhảy cóc và nhảy xa đều không tính là khó, nàng lấy được hai điểm tuyệt đối.
Lúc chạy 800m, cô phát hiện chính mình thế nhưng vượt xa dẫn đầu với những người khác thi cùng tổ, còn tưởng rằng mình trên phương diện điền kinh này cũng rất có thiên phú đấy chứ.
Nhưng sau khi chạy được một vòng rưỡi, Giang Li liền cảm giác có chút cố hết sức, chờ đến hai vòng rưỡi, thể lực rõ ràng đã tiêu hao quá mức, hơn nữa đã có người từ phía sau đuổi kịp, cũng vượt qua cô.
Giang Li lúc này mới hiểu ra, lúc trước các cô ấy là đang bảo tồn thể lực, đáng tiếc lúc trước mình không hề có kinh nghiệm nên không ý thức được điểm này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Giang Li cũng không cố tình đuổi theo những thành viên cùng tổ đó, mà là điều chỉnh nhịp chạy của chính mình, tránh cho thể lực tiêu hao đến cạn kiệt dẫn tới té xỉu.
Nhưng dù vậy thì lúc tới vòng cuối cô vẫn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mồ hôi chảy ròng ròng không ngừng, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng nặng.
Lúc cách vạch đích còn gần 200m, Giang Li phát hiện những người bên cạnh đang lao lên hết tốc lực nhưng cô chỉ có thể bất lực, bằng không té xỉu giữa đường thì đúng là mất nhiều hơn được.
Giang Li bảo trì nhịp chạy của mình, thong thả chạy về đích, lấy được điểm thấp thì chỉ có thể có thể đổ tại số trời đã định vậy.
Lúc cách vạch đích chỉ có 20 mét, Giang Li yên lặng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy thắng lợi đang nhìn mình, nào biết bên cạnh đột nhiên vươn ra một cái chân, bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, mặc dù cô đã thấy được kia cái chân kia nhưng cũng không tránh được, cô chỉ có thể kịp thời điều chỉnh tư thế, tránh cho sau khi té ngã lại bị thương.
Chạy dài nữ là mười sáu người một tổ, sau khi Giang Li té ngã lúc sau, nguyên bản lạc hậu với nàng thì hai nữ sinh lúc trước chạy sau cô đã từ chạy lên vượt qua bên cạnh cô.
Trong nháy mắt ngẩng đầu kia, Giang Li nhìn thấy Thẩm Miên đứng ở vạch cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ với cô, còn dựng lên ngón giữa về phía cô.
Trực giác nói cho Giang Li biết vừa rồi người ngáng chân hại cô đột nhiên té ngã rất có thể chính là Thẩm Miên, nhưng cô tạm thời không có chứng cứ.
Giang Li đang định đứng dậy thì phía sau một nữ sinh đang chạy lên lại đột nhiên dừng lại, duỗi tay đỡ cô dậy, còn nhỏ nói bên tai cô hai chữ “Cố lên”.
Cô cũng chưa tới kịp thấy rõ là ai giúp mình, nữ sinh cũng đã buông cô ra chạy về đích, lúc sau lại có mấy người lục tục vượt qua bên cạnh cô.
Bởi vì mọi người đều mặc đồng phục, tầm mắt lại bị che mất, Giang Li càng thêm không thể xác định vừa rồi ai đã đỡ mình dậy.
Giờ phút này, cô chỉ có thể dùng toàn lực chạy về đích, chắc chắn là không lấy được điểm tối đa, nhưng cô cũng không muốn bị trừ quá nhiều điểm.
Hạng mục chạy dài nữ 800m điểm tối đa là 15 điểm, thời gian yêu cầu là trong vòng 3 phút 40 giây.
Bởi vì té ngã một cái, thành tích của Giang Li là 3 phút 58 giây, cuối cùng cô chỉ lấy được 13 điểm.