Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn

Chương 2

Sau khi tách ra khỏi đôi cha mẹ Giang gia, đầu tiên Giang Li đi gặp viện trưởng cô nhi viện, đó là một bà lão rất hiền từ, đối với nguyên chủ khá tốt.

Có thể nhìn ra được, bà viện trưởng là thật sự vui vẻ thay nguyên chủ, lôi kéo cô nói một lúc lâu, còn dặn dò cô về sau phải sống chung với cha mẹ thật tốt, có mong muốn gì thì nói với cha mẹ, đừng cái gì cũng giữ trong lòng.

Sau khi tạm biệt viện trưởng, Giang Li lại đi từ biệt với các bạn nhỏ của nguyên chủ.

Nhưng những người bạn ngày xưa đối tốt với nguyên chủ khi gặp cô, biểu tình lại đều thực co quắp, đại khái là do bạn tốt đột nhiên biến thành thiên kim nhà giàu, bọn họ tạm thời còn chưa thể thích ứng.

Chỉ có một nữ sinh có mái tóc ngắn gọn gàng vóc dáng cao thái độ như thường, còn cười hỏi: “Sau này em còn trở về không?”

Giang Li không chút do dự gật đầu, “Có chứ.”

Cô gái tóc ngắn tên Giang Đường, diện mạo anh tuấn, tính cách ngay thẳng, đánh nhau còn tàn nhẫn hơn cả con trai, đặc điểm lớn nhất chính là bênh vực người mình, nếu như có người bắt nạt những đứa trẻ của cô nhi viện, cô tuyệt đối sẽ ra mặt đầu tiên.

Những năm ở cô nhi viện, người nguyên chủ hâm mộ nhất chính là Giang Đường, bởi vì cô ấy sống với dáng vẻ mà bản thân muốn hướng tới nhất.

Nhưng sau khi trở lại Giang gia, bởi vì Giang Hoài phản đối, nguyên chủ đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với các bạn nhỏ ở cô nhi viện.

Mặc dù là quyên tiền cho cô nhi viện, cô cũng làm trong nặc danh, không cho bất kỳ ai biết.

Tuy Giang Li không phải nguyên chủ, nhưng bởi vì có được ký ức của nguyên chủ, cảm xúc của cô tự nhiên cũng chịu một chút ảnh hưởng.

Tỷ như: Vào thời điểm đối mặt với bà viện trưởng cùng các bạn nhỏ này, cô sẽ cảm thấy cực kỳ thân thiết.

Cho nên, cô khẳng định sẽ quay lại cô nhi viện.

Còn Giang Hoài phản đối hay không, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của cô.

Thái độ Giang Li không chút do dự, làm tâm tình Giang Đường trở nên vui vẻ, cô như trước đây thường làm cười xoa nhẹ đầu Giang Li, “Hai tháng nữa sẽ thi cấp ba, trong khoảng thời gian này em cũng đừng trở lại, thi cử cho tốt, tranh thủ đến trường học tốt nhất.”

Đại khái là bởi vì những lời này của Giang Đường, mấy bạn nhỏ cô nhi viện rốt cuộc không còn co quắp như lúc trước, bắt đầu như trước đây nói chuyện với Giang Li, mấy củ cải nhỏ bảy tám tuổi tỏ vẻ vô cùng luyến tiếc chị Giang Li rời đi.

Nhưng không khí như vậy cũng không duy trì được bao lâu, trợ lý của Giang Hoài đã tới đây thúc giục Giang Li xuất phát.

Giang Li cùng các bạn nhỏ vẫy tay tạm biệt, cùng người Giang gia rời khỏi cô nhi viện.

Sau khi lên xe, Phong Vận muốn nói lại thôi rất nhiều lần, mới mở miệng hỏi: “Tiểu Li, mấy năm nay con nhất định là sống khổ lắm đúng không?”

Giang Li đúng sự thật nói: “Rất tốt.”

Phong Vận thở dài, “Sống trong cô nhi viện sao có thể tốt được? Mẹ là mẹ con, con không cần khách khí với mẹ.”

“Bà nội viện trưởng là người cực kỳ tốt, bạn bè cũng đều chăm sóc cho tôi, là thật sự rất tốt.” Giang Li đúng sự thật nói.

So với cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở Giang gia, cuộc sống trong cô nhi viện kỳ thật càng thích hợp với nguyên chủ hơn.

Tuy rằng thân ở cô nhi viện, nhưng bà viện trưởng cho cô sự quan tâm yêu thương giống như trưởng bối, Giang Đường chăm sóc cô như chị ruột, những em trai em gái nhỏ tuổi hơn cô, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời cô.

Nếu như người Giang gia không tìm tới, hẳn là cô sẽ từng bước lên cấp ba, thi đại học, sau đó tìm một công việc thích hợp với mình, trải qua qua cả đời bình đạm!

Nghe con gái nói rất nghiêm túc, Phong Vận có chút xấu hổ cười cười.

Trong dự đoán của bà ta, sau khi con gái gặp lại mình, hẳn là phải vô cùng kích động, vô cùng ỷ lại mình mới phải.

Nhưng phản ứng của Tiểu Li lại quá bình đạm rồi, làm bà ta có chút không biết tiếp lời như nào.

Giang Hoài nhíu mày nói: “Nay đã khác xưa, về sau con chính là tiểu thư Giang gia, không nên liên hệ cùng những người ở cô nhi viện đó, còn chuyện yêu sớm, càng là nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Yêu sớm?” Giang Li nhíu mày.

Phong Vận vội nói: “Tuổi này của con, đối với con trai cùng tuổi sinh ra hảo cảm rất bình thường, nhưng ngàn vạn không thể tùy tùy tiện tiện yêu đương, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng.”

Giang Li:……

Đôi vợ chồng này, là từ đâu nhìn ra mình có manh mối yêu sớm?

Đối diện với biểu cảm nghi hoặc của Giang Li, Giang Hoài lại cho rằng cô đây là đang giả ngu, “Lưu manh ở cô nhi viện này tuổi còn nhỏ không lo học hành, động tay động chân với con gái, sau này con không thể cùng người như vậy lêu lổng nữa.”

Giang Li sửng sốt vài giây, rốt cuộc ý thức được lưu manh tuổi còn nhỏ không lo học hành trong miệng ông ta hẳn là chỉ Giang Đường.

Cô xoay người đối diện cùng Giang Hoài, “Tôi cảm thấy, có ba điểm cần nói rõ một chút.”

Giang Hoài cảm thấy không thể hiểu được.

Sự thật bày ra trước mắt, ông ta chỉ muốn dạy dỗ cô hai câu mà thôi, chẳng lẽ cô còn định giảo biện?

“Thứ nhất, Giang Đường là con gái, chỉ là cô ấy có phong cách một chút, nếu ông không tin, có thể tự mình đi điều tra.”

Giang Hoài:……

Điểm này, hắn xác thật không biết, chỉ là vừa rồi trợ lý đưa tin tức lại đây, nói thấy Giang Li cùng một nam sinh trong cô nhi viện cử chỉ thân mật, cho nên hắn mới nhịn không được gõ vài câu.

“Thứ hai, từ khi tôi còn nhỏ đã bị người ném ở cổng cô nhi viện, là bà viện trưởng nhận nuôi tôi, mỗi người trong cô nhi viện đối với tôi đều là thân nhân, nếu bọn họ là lưu manh, vậy tôi hẳn cũng coi như một trong số những lưu manh rồi.”

Giang Hoài:……

Ông ta mới chỉ nói một câu, nha đầu này thế nhưng bắt đầu thao thao bất tuyệt lý luận với mình?

Phong Vận kéo kéo tay áo Giang Li, nhỏ giọng nói: “Ba con chỉ là quan tâm con thôi, ông ấy……”

“Nếu ông ấy thật sự quan tâm tôi thì sẽ chủ động đi tìm hiểu mười lăm năm nay tôi sống như nào, cùng với người bên cạnh tôi là người như nào, mà không phải nghe trợ lý nói vài câu bậy bạ đã tới chất vấn tôi. Đây cũng là điều thứ ba tôi muốn nói.”

Giang Li ngữ khí bình bình, phảng phất như đang nói về một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.

Nhưng trợ lý Bạch đang lái xe lại rõ ràng trở nên cứng đờ.

Hắn vừa rồi thấy Giang Li cùng nam sinh cử chỉ thân mật, liền nhịn không được báo lại cho Giang tổng, mục đích đương nhiên là muốn thể hiện trước cấp trên.

Hắn dám làm như thế, cũng là vì lúc trước đã điều tra qua vị t thiên kim tiểu thư thật này rồi, biết rõ tính cách cô hướng nội, cho dù là hiểu lầm thật, cô ấy cũng sẽ không nói thêm cái gì, còn cảm thấy Giang tổng và phu nhân là đang quan tâm đến mình.

Nhưng hiện tại xem ra, vị thiên kim thật Giang gia này một chút cũng không dễ chọc, hắn về sau cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm hơn mới được, miễn cho không cẩn thận đập vỡ bát cơm.

Giang Hoài bị con gái ruột làm mất hết mặt mũi, tâm tình xuống tới âm điểm.

Trong lòng nghĩ quả nhiên là đứa từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không ngoan ngoãn hiểu chuyện như Nhược Nhược, chắc chắn không lên được mặt bàn.

Hơn nữa nhìn tiểu nha đầu kia vẻ mặt vân đạm phong khinh, Giang Hoài càng cảm thấy bực mình, hiện tại ông ta rốt cuộc đã nhớ ra vì sao lại cảm thấy đôi mắt nha đầu này rất quen thuộc rồi.

Đôi mắt này của nó, vừa không giống ông ta, cũng không giống mẹ nó, lại y như đúc với đôi mắt cậu em vợ Phong Khởi của ông ta.

Đặc biệt là lúc vừa rồi nó lý luận cùng chính mình, dường như chẳng có cảm xúc gì, lại có thể làm người ta nghẹn đến lặng câm.

Đều nói cháu ngoại giống cậu, đây cũng bình thường, nhưng nghĩ đến cậu em vợ Phong Khởi, Giang Hoài liền không có sắc mặt tốt.

Từ sau lúc đó, toàn bộ hành trình Giang Hoài đều trưng khuôn mặt lạnh tanh, một câu cũng không muốn nói thêm nữa.

Phong Vận nhìn con gái, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, bà muốn chủ động nói chuyện với con gái, rồi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Chỉ có Giang Li tâm tình không tồi, cô nhìn non xanh nước biếc ngoài cửa sổ xe đang lùi nhanh về phía sau, khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Ngoài đời thật, cô còn trẻ đã mang bệnh không chữa được, nguyện vọng không kịp thực hiện, rất nhiều chuyện muốn làm cũng không có cơ hội làm.

Hiện tại xuyên vào một quyển sách, trở thành người trong sách, còn có được thân thể khỏe mạnh, tất nhiên là cô muốn sống cuộc sống tùy ý rồi.