Ngay lúc này đây em tự hỏi mình một điều mà chắc chắn ai trong số những người biết câu chuyện của em cũng thắc mắc. Đó chính là khi người đàn ông mà em gọi là chồng khi còn tiền còn thế thì có bồ, vậy đến khi mất hết đi tất cả rồi thì liệu bồ của anh ta có ở bên anh ta hay không?
Người ta nói vợ chồng là khi hết tình nhưng vẫn còn nghĩa. Vậy đối với nhân tình thì khi hết tình rồi thì còn nghĩa hay không? Em rất muốn biết điều đó..
Em nhìn người đàn ông đang bị trói ở trước mặt mà cảm thấy bi thảm cho cuộc đời mình.
Đúng là ngày hôm nay em đã mạnh mẽ vượt qua tất cả mọi thứ kể cả sự phản bội của anh ra, nhưng thử hỏi trên đời này có người phụ nữ nào mong muốn bản thân mình mạnh mẽ theo cách đó.
Thực sự bây giờ em chỉ muốn băm chúng nó ra làm nghìn mảnh, để vơi đi sự uất hận trong lòng mình. Nhưng em lại sợ con mình bơ vơ bởi vì có một người mẹ tù tội, nên em không đành.
Chị chồng em sau khi nghe thấy những lời mà anh ta vừa nói ra thì cảm thấy vô cùng tức giận, có lẽ cùng là thân phận phụ nữ nên chị ấy hiểu được cảm giác mà em đang phải chịu đựng.
Sẵn bịch muối ớt trên tay chị ấy lao tới chỗ lão ta rồi ấn hết vào mồm của lão, chị ấy hét lên.
- mày thấy vị của nó như thế nào? Có phải vừa mặn vừa cay giống như những lời mà mày vừa nói ra với cái Yến hay không?
Lão ta vùng vẫy, nhưng bất lực...
- chị đang làm cái quái gì vậy ?
Chị Hạnh lại tiếp tục chửi lão..
- nếu như nó có lỗi thì lỗi của nó chính là đã quá từ bi với mày. Lỗi của nó chính là đã yêu thương gia đình của mày giống như gia đình nó. Lỗi của nó chính là đã tha thứ cho mày hết lần này tới lần khác. Và lỗi lớn nhất của nó chính là đã ngu ngốc Lấy phải một thằng tồi như mày.
Lão ta không nói gì nữa, em chẳng biết có hối lỗi hay không nhưng bởi ánh mắt đỏ ngầu của lão ta khiến cho em chẳng có cách nào tha thứ được.
Em thực sự đã quá mệt mỏi, chẳng còn muốn làm bất cứ một điều gì nữa. Bởi lẽ những cố gắng của em trong suốt mấy năm qua đều trở nên vô nghĩa.
Yêu thương một người cho nhiều vào, đối xử tốt với họ cho cố vào. Để rồi quay đầu nhìn lại mình trở thành người thứ ba trong cuộc tình của người đàn ông mình yêu thương vào một con đàn bà khác từ lúc nào mà chính mình cũng không rõ.
Đau đớn lắm...
Nghiệt Ngã lắm...
Nhưng vẫn cố gắng phải chịu....
Nếu như bây giờ em gục ngã thì chẳng phải là quá lợi ích cho chúng nó rồi hay sao?
Em cố gắng mỉm cười, cười cho cái sự đau khổ của thằng đàn ông khốn nạn đã phản bội em hết lần này tới lần khác.
- Bây giờ tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi quyết định sẽ ly hôn. Và tôi nhất định sẽ khiến cho anh thân bại danh liệt. Để xem con phò non này nó có còn yêu anh nữa hay không?
Nói rồi em quay sang nói với em Hà .
- thực sự chị rất muốn biết là khi mày vác mặt về quê thì mọi người sẽ nhìn mày theo ánh mắt nào. Bây giờ thì tao không dám chắc là đoạn video đó vẫn còn nằm trong vòng tay của bạn bè mày. Biết đâu cũng có đứa khốn nạn như mày đã khốn nạn với tao, nó đã phát tán ra ngoài rồi. Nếu mà đăng vào các hội nhóm thì mày xác định đi con ạ.
Nó quỳ xuống nó bám lấy chân em nó van xin, em nhìn nó sao thấy nó đáng thương quá. Thậm chí còn đáng thương hơn cả em lúc này.
Muốn bon chen sao?
Muốn cướp chồng của người khác hay sao?
Vậy thì trước tiên phải học cách đối mặt với mọi sự dư luận trên thế giới này chứ, Chưa gì đã sợ hãi rồi.
Nó vẫn tiếp tục bám lấy chân em mà gào khóc.
- Chị ơi chị tha cho em lần này đi, chị hãy xóa hết đoạn clip ấy đi. Em sẽ không bám lấy anh Hải nữa, em sẽ để anh ấy phải bên chị.
Xong câu nói của nó em thực sự rất muốn cười, cười cho hả dạ, cười cho cái sự lớn ảnh của nó.
- Mày điên à? Thứ rác rưởi tao đã vất đi rồi còn hốt lại làm gì? Tao sẽ Tác Thành cho hai đứa chúng mày về ở với nhau, sống cuộc sống nghèo nàn với nhau. Để xem có còn nắm tay nhau đi khắp thế gian nữa hay không?
Em đang nói chuyện với nó thì có điện thoại gọi tới, là điện thoại của lão chồng đang để ở trên bàn. Em giúp lão lấy , là số điện thoại của tổng giám đốc công ty Lão đang làm.
Em nhấn nút nghe rồi Mở loa ngoài cho cả nhà cùng nghe xem ông ấy nói gì, ở đầu dây bên kia là giọng nói vô cùng tức giận.
- Cậu đang làm cái trò gì vậy, Nếu có nɠɵạı ŧìиɧ thì cũng phải biết mà giữ danh tiếng cho công ty chứ? Bây giờ ai cũng biết là cậu cùng cô thư ký đó nɠɵạı ŧìиɧ rồi, lại còn bị vợ bắt tận quả tang đánh đập cho một trận nhục nhã như thế. Cậu không cần phải đến công ty nữa. Con nhỏ đó cũng không cần tới nữa. Đơn xin nghỉ việc của cậu tôi sẽ tự tay viết hộ cậu .
Ông ta chỉ nói vậy rồi tắt máy . Không cần nghe thanh minh cũng chẳng cần giải thích . Vậy là sự nghiệp của anh ta , bao nhiêu năm cố gắng của anh ta đều đang đứng bên bờ vực .
Cuối cùng thì em cũng đạt được mong muốn, nhưng sao trong lòng chẳng thấy vui.
Vui thế nào được khi em đã mất tất cả rồi.
Mất chồng, rồi con mất bố. Nhưng như thế còn hơn là phải chịu đựng sống cả đời với một kẻ lăng nhăng giống như người đàn ông này.
Nếu như em cố gắng Ngọt Ngào, Nếu như em cố gắng nhẫn nhịn để anh ta muốn đi với ai thì đi, muốn cặp với ai thì cặp. Thế chắc chắn cuộc hôn nhân này vẫn có thể duy trì.
Nhưng có người phụ nữ nào thần kinh thép đến mức đó hay không, có người phụ nữ nào đủ vị tha đến như thế hay không?
Gia đình chồng yêu thương em, quan tâm và bảo vệ em.
Nhưng điều đó thực sự em không cần bằng một người đàn ông mà mình gọi là chồng.
Em Nhìn đôi mắt già nua buồn bã của mẹ chồng mà cảm thấy đau đớn, bà đã già rồi nhưng bây giờ phải tự mình chứng kiến cảnh con trai và con dâu đánh nhau, tự chính mình còn phải đánh con trai của mình cho dù nó đã quá lớn. Còn nỗi đau nào hơn thế....
Điện thoại của con phò lại bắt đầu đổ chuông, chị Hạnh giật lấy điện thoại từ tay nó rồi bấm nút nghe cho cả nhà cùng nghe xem ai là người đã gọi cho nó.
Ở đầu dây bên kia là tiếng gào khóc, tiếng chửi bới.
Em thấy thái độ của nó thì đoán ngay người gọi chính là mẹ của nó..
Mẹ nó từ mặt nó , cấm không cho về nhà .
Nó gào khóc , nó xin mẹ nó tha thứ ...
Điện thoại tắt , chẳng còn nghe tiếng chửi bới nữa , chỉ còn nó ngồi đó thẫn thờ.
Chắc mẹ nó thất vọng lắm, bởi vì còn nỗi đau nào lớn hơn chuyện con gái mình chưa có chồng mà lại đi cướp chồng của người ta, rồi còn bị tung clip lên mạng khiến cho rất nhiều người cũng biết. Còn bị vợ của nhân tình đánh cho bầm dập, rồi sau này làm sao bà ấy có thể nhìn mặt bố mẹ em, làm sao dám mở miệng ra để nói về con gái...
Tương lai của con phò này rồi sẽ đi về đâu, một là xác định sống cùng thằng chồng em mà không có bất cứ tài sản gì, Hai là chỉ có đi vào nhà chứa để phục vụ cho những thằng đàn ông khác mà kiếm sống.
Còn không thì chỉ mang tiếng cả đời là đĩ , một con đĩ không hơn không kém.
Nó lại tiếp tục gào thét , nó đòi chia tay với kẻ phản bội kia , rồi nó bỏ chạy .
Em cũng chẳng có ý định giữ, cả anh ta cũng không nói một câu nào .
Nó đi rồi mẹ chồng em mới ngồi phịch xuống ghế, giọng nói buồn bã nói với em .
- con làm đơn ly hôn đi, chuyện đến nước này rồi thì mẹ cũng không có cách nào để bao che cho con trai mẹ nữa. Tất cả tài sản đứng tên hai vợ chồng đấy Nhưng bây giờ nó khốn nạn như vậy thì con sẽ được quyền sở hữu hết, gia đình mẹ sẽ không có bất cứ ai đứng ra để tranh giành. Còn con trai con thì nó bây giờ cũng đã gần 3 tuổi rồi, con sẽ là người nuôi nó chứ thằng khốn nạn này nó không có đủ tư cách để nuôi.
Mẹ nói với em xong thì quay sang nói với anh ta.
- bây giờ mày đã thấy cái hậu quả của việc nɠɵạı ŧìиɧ chưa con, nếu như là tao thì tao đã sớm gϊếŧ chết mày rồi chứ không phải đợi mày phản bội đến lần thứ ba đâu. Tại sao mày không giống bố mày, yêu thương vợ con cho tới lúc chết. Rồi tao bởi vì quá yêu thương ông ấy , quá trân trọng ông ấy nên cho dù đã hơn 10 năm qua tao vẫn chưa hề có ý định tái Giá. Mày có biết mày làm như vậy rồi sau này con mày nó sẽ nghĩ như thế nào về mày không? Nó sẽ khinh thường mày đến mức nào hay không?
Em thấy người đàn ông đó khóc, em thấy người đàn ông đó rơi nước mắt, em thấy được sự hối lỗi trong đôi mắt của người đó. Nhưng tất cả thực sự đã quá muộn màng rồi, tình yêu của em dành cho người đàn ông này đã thực sự kết thúc sau những lần phản bội.
Chẳng còn lại bất cứ một sự luyến lưu hai tiếc nuối nào, Cuối cùng thì Những Năm Tháng Thanh Xuân Tuổi Trẻ cũng kết thúc trong đau đớn như thế.
Bởi lẽ em biết thực sự nó là bản chất rồi, Cho dù ngày hôm nay em có tha thứ cho anh ta đi chăng nữa thì sau này người làm em tổn thương chắc chắn cũng chính là anh ta mà thôi.
Kết thúc rồi ...
Em sẽ tự lo cho mình một cuộc sống mới Cùng với con trai của em, còn anh ta muốn đi đâu làm gì em không còn quan tâm nữa..
Không Còn muốn để ý nữa....
Còn đối với gia đình chồng, Em còn ở lại đây ngày nào thì em sẽ yêu thương họ giống như trước đây em đã từng yêu thương....
Bởi vì khi em gặp sự cố trong hôn nhân thì họ là người đứng ra bảo vệ em, chứ không phải máu mủ của họ....
Ngày hôm đó trôi qua một cách vô cùng nặng nề, em cũng ngay sau đó nộp đơn ly hôn lên tòa án. Kết thúc một cuộc hôn nhân, cho dù tất cả lợi ích đều hướng về phía em và người đàn ông đó không được nhận bất cứ một thứ gì, nhưng em cũng chẳng thể nào cảm thấy vui được...
Khi hai đứa bước chân từ tòa đi ra thì anh ta có nắm tay em mà nói...
- anh nhất định sẽ thay đổi, nhất định sẽ chứng minh cho em thấy là anh đã thay đổi. Nếu Như Sau này còn có cơ hội, Anh hi vọng em sẽ tha thứ cho anh thêm một lần nữa.
Em nhìn anh ta rồi cười nhạt...
- đồ đã hết hạn sử dụng rồi, tái sử dụng lại cũng chẳng tốt lành gì đâu...
Em quay người lạnh lùng bước đi, để Giữ chút bản lĩnh cuối cùng của một người phụ nữ....