Trước khi em đi lấy chồng mẹ em có bảo một câu thế này các chị ạ .
– lấy chồng là sự lựa chọn của mình nên sướиɠ hay khổ sau này phải chịu , không được hở cái là chạy về nhà đẻ .
Em cũng vâng , lúc đấy tự tin lắm , vì người mà em định lấy là người đàn ông luôn yêu thương , luôn chiều chuộng em. Làm gì có chuyện khổ sở .
Thấy em tự tin gật đầu thì mẹ em lại nói.
– gia đình mình là gia đình gia giáo . Nên lấy chồng rồi khổ cũng phải ở , về là mang tiếng bố mẹ .
Thực ra bố mẹ em đều là giáo viên đã về hưu, trước giờ lúc nào cũng coi trọng danh dự . Mà em nói thật , phụ nữ mình đôi khi khổ vì chính gia đình của mình , bởi vì chính gia đình còn không muốn cưu mang thì xã hội ai cưu mang ? Em nghe xong câu mẹ em nói mà em cũng lung lay trong suy nghĩ .
Gia đình không phải để con cái trở về mỗi khi vấp ngã hay sao ,? Con cái mình đẻ ra lại không quan trọng bằng mấy lời dị nghị của thiên hạ hay sao ?
Em mệt mỏi thực sự …
Ngày bước chân lên xe hoa em đã tự hứa với lòng là phải sống thật hạnh phúc , hạnh phúc vì cả danh dự của bố mẹ nữa .
Lão chồng em nhìn bên ngoài thì hiền lành như đất nặn ấy các chị , cảm tưởng như muốn nói gì cũng được nhưng lại có tính lăng nhăng .
Nhìn thấy gái là táp như cá tra táp mồi. Con nào mà chỉ cần nói ” làm quen không anh ” là lão ta sẵn sàng trả lời ” đi nhà nghỉ không em ” ngay . Bởi em khổ tâm quá là khổ tâm luôn.
Đời người phụ nữ ấy , hạnh phúc thì ra không phải lấy được chồng giàu hay đẹp trai . Mà hạnh phúc chính là lấy được người đàn ông biết yêu vợ , và tự diệt phò khi chúng đến gần .
Nhưng lão chồng của em lão lại không làm được các chị ạ .
Chồng em cái gì cũng tốt , mỗi tháng lão kiếm ra cả mấy chục triệu . Em thì có cái cửa hàng tạp hóa . Cả ngày ra ra vào vào bán thôi , nói chung là cũng đủ tiêu sài cá nhân .
Mỗi tháng lão đưa em một nửa số lương để em chi tiêu trong gia đình . Số tiền còn lại là để lão mua sắm đồ dùng cá nhân và đú đởn với bạn bè .
Em thì em cũng chẳng nói gì đâu , nhưng đến một ngày kia .
Nhắc đến truyện này em lại ngứa mồm ngứa miệng quá. , để em kể các chị nghe .
Cái thời điểm mà em mới đẻ con xong ấy , đùa chứ em nhìn em còn thấy chán . Nhưng mà em nghĩ mình xấu xí như thế này cũng chỉ vì sinh con cho chồng nên chắc chắn chồng sẽ hiểu. Nhưng em sai , sai quá sai là đằng khác .
Trong khi em quần quật ở nhà chăm con , tối ngày ở trong bốn bức tường lấy tã bỉm làm niềm vui thì lão ta ở ngoài có bồ.
Đấy là lần đầu tiên em phát hiện lão ta có bồ , còn những lần sau từ từ em kể các chị nghe .
Cái hôm đấy lão đi làm về rất muộn , chính xác là 11h đêm lão mới mò về .
Người lão nồng nặc mùi rượu , em nhìn mà em ngán tới tận cổ . Em đang lau chùi cho lão thì phát hiện ở cổ áo có vết son , chính xác là vết son luôn . Có nghĩa là môi của con nào đó đã dán lên cái cổ áo này , mục đích chính là cố tình để em nhìn thấy , em chắc chắn như vậy .
Trước đấy thì em gọi cho lão thì lão bảo là lão đi với anh em trong công ty . Mà anh em thật nhưng không cùng giới tính với lão .
Em lúc đầu cứ nghĩ là lão đi chơi bời bóc bánh trả tiền thôi , nhưng đàn bà mà các chị , luôn luôn có giác quan thứ sáu . Em lập tức lấy điện thoại của lão để kiểm tra .
Đúng kiểu ăn vụng biết chùi mép , tin nhắn không có gì để xem , facebook cũng bình thường chẳng có gì đáng nói .
Em còn cẩn thận mò vào xem nhật kí hoạt động , lão còn không like cho bất cứ một ai mới kinh chứ .
Lúc đấy em đã chán rồi , đã định bỏ qua rồi nhưng đang rỗi rãi nên lướt bảng tin facebook của lão xem có gì vui không .
Các chị biết truyện gì xảy ra không. ? Em thấy có một con nó đăng dòng cap thế này .” Chỉ cần được nắm tay anh thì cho dù bầu trời sập xuống em cũng không sợ .
Phải nói cap lãng mạn quá là lãng mạn luôn .
Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu chứ cái tay mà con đấy nó nắm không phải là tay của lão chồng em.
Tại sao em biết á , là tại vì cái cổ tay áo của lão chồng em có một vết nhựa , do chính cái bất cẩn của em tạo ra . Nhưng vì nó có ít nên lão chồng em vẫn mặc , em lại nghĩ lão tiếc của nhưng đéo phải , lúc đấy em đã biết là do con đấy tặng nên mới không nỡ vất đi .
Em mới nhìn kĩ cái vết nhựa ở trong bức ảnh đấy , xong em còn cẩn thận nhìn lại cổ tay áo của lão chồng . Em nhìn đi nhìn lại , nhìn đến mức vết nhựa đấy nó muốn bốc hơi theo luôn . Em quyết tâm lấy điện thoại của lão nhắn tin cho con kia.
À trước khi em nhắn tin cho nó thì em có vào trang cá nhân của nó dạo một vòng , thì ra nó làm chung công ty với chồng em . Chẳng thấy nó đăng cái gì liên quan đến chồng con gì nên em cũng không biết nó có chồng không ? Chồng chết chồng bỏ hay như nào em cũng không biết .
Em lấy điện thoại lão chồng nhắn tin cho nó , trong lòng vẫn cầu mong tất cả chỉ là do trí tưởng tượng của em quá phong phú mà ra . Nhưng tất cả lại là sự thật , sự thật khiến cho em đau đớn đến khóc không nổi.
Em soạn tin nhắn gửi vào facebook của nó .
– em chưa ngủ à. .
Lúc đấy nó còn đang onl , không biết tán trai hay gì mà giờ đấy còn chưa ngủ , trong lúc đợi nó trả lời thì em quay qua nhìn chồng đang ngủ say , con em nằm ngay bên cạnh . Lúc đấy em chỉ muốn lôi cổ lão dậy rồi cho lão ăn liên hoàn tát.
Xong em lại nhìn chăm chăm vào thứ động vật thân dưới của lão , nghĩ tới cảnh tượng cắt con họa mi đốn mạt của lão rồi ném bỏ , cũng may tất cả chỉ dừng lại ở suy nghĩ , cũng may là em kìm chế được.
Một lát sau thì con kia nó trả lời .
” em chưa ngủ , anh tỉnh rồi à ”
À , à cái … nhà nó . Lúc đấy em điên lắm rồi nhưng mà em cố nhịn , em nhất định không thể để cả đời mình mang tiến nhục là mất chồng vào tay phò được .
Em trả lời nó .
– anh nhớ em quá nên về nhà là nhắn tin cho em luôn này .
– em cũng nhớ anh..
– anh muốn bỏ vợ để đi với em quá .
Thật nhắn xong cái tin này em thấy hồi hộp lắm , không biết nó sẽ trả lời thế nào . Chắc nó suy nghĩ hay sao ấy nên mãi lâu sau nó mới trả lời .
– anh nói có thật không ? Em có thể thay vị trí của vợ anh thật sao ?
Có cái … bà con ạ . Bà lại để cho mày thay à . Nhưng cơn giận giữ em cố nuốt hết vào trong , giờ mà lộ ra thì hỏng hết . Em mới lại trả lời nó.
– vợ anh giờ nó xấu xí rồi , anh không thích nó nữa .
– em cũng mong những điều anh nói là sự thật .
Em ức đến mức không cầm nổi cái điện thoại nữa nhưng vẫn phải cố mà cầm lấy . Em chụp lại màn hình tin nhắn rồi gửi sang điện thoại của em , còn tin nhắn trong điện thoại lão em để nguyên , sáng mai cho lão dậy lão đọc .
Buổi sáng lão tỉnh dậy , em vẫn nấu nướng cho lão ăn như bình thường , thậm trí còn ngon hơn .
Lão nhìn bát cháo đầy tim thì hỏi em.
– sao nay vợ nấu cháo cho nhiều tim thế , rồi cháo đâu. Này sao ăn ?
Vợ vợ chồng chồng nghe ngứa mề ứ chịu được , nhưng thôi em vẫn ngọt ngào .
– chồng ăn nhiều tim cho bổ tim chồng ạ.
Lão nhìn em bằng đôi mắt đầy những bất an lo sợ , em đáp lại lão bằng nụ cười thân con mẹ nó thiện hết mức có thể . Em thấy lão rùng mình , chẳng lẽ em đáng sợ tới vậy ???
Em bảo lão ăn , vừa ăn lão vừa nhìn em kiểu dò xét , chắc lão chưa đọc được đoạn chat đêm qua . Em mới vừa ăn vừa nói với lão .
– đêm qua anh về muộn , say chẳng biết gì .
– ừ , đêm qua đi cùng anh em nên anh hơi quá chén . Vợ đừng giận anh nhé .
– em nào có giận , à mà nửa đêm hôm qua em có cùng “anh em ” của chồng nói chuyện đấy.
Phụt…khụ khụ…
Miếng cháo trong miệng lão tí nữa thì bắn thẳng vào mặt em , lão ho mấy tiếng liên tiếp .
Em nhẹ nhàng rút giấy đưa cho lão lau miệng , ân cần hỏi han .
– chồng có làm sao không ? Đồ bổ cũng phải ăn từ từ chứ. Ăn quá nhiều và quá nhanh không tốt đâu .
Lão tái mặt nhìn em , em cười lại với lão.
– cũng giống như chuyện có vợ vậy . Một vợ thì ấm nhà êm cửa . Còn mà nhiều vợ ấy thì có ngày nhìn đến chỗ đi đái hàng ngày cũng không còn đâu.
Em nói xong em lấy cho lão thêm bát cháo không có tim , chẳng biết có hiểu ý em hay không nhưng lão lập tức ăn hết bát cháo không có tim ấy , còn bát có nhiều tim lão để lại.
Coi như lão cũng biết sợ .
Lão đi làm rồi em liền lấy hai hộp cơm đã chuẩn bị sẵn rồi bế con đi gửi bên nhà mẹ chồng .
Em về nhà tuốt lại cái nhan sắc đã vì lão mà bỏ bê , càng nghĩ càng cay mũi , tức không tả được.
Xong xuôi hết em lên xe đi ra tiệm photocopy, em đưa cái ảnh tin nhắn ra rồi bảo photo cho em thành mười bản , em bảo in luôn cái mặt con đấy vào cho em , nhìn cũng xinh đấy mỗi cái ngu , ngu vì tán tỉnh chồng người .