Thái Cảnh năm thứ năm, đầu xuân.
Lúc hoàng hôn trời đổ mưa, mưa phùn lất phất theo gió nghiêng nghiêng. Mưa lâm thâm suốt nửa đêm, đêm càng khuya, không khí càng ẩm ướt.
Tô Dực Đàm được ngục tốt dẫn vào nhà lao của Hình Bộ đen ngòm, mùi hôi thối xộc vào mũi. Một con chuột xám lướt qua góc tường ẩm ướt, trong các phòng giam hai bên vang lên những tiếng rêи ɾỉ đau đớn, mặt Tô Dực Đàm không đổi sắc, thản nhiên bước qua.
Công tử trẻ tuổi mặc áo dài trắng cắt may vừa vặn, gọn gàng nhã nhặn. Đôi giày quan nạm ngọc trắng quý giá bước đi trên đất, nhịp nhàng không nhanh không chậm, trầm ổn ung dung.
Trong một gian phòng giam âm u lạnh lẽo, Tô Dực Đàm gặp được người hắn ta muốn gặp.
Một nữ tử nhỏ nhắn, gầy yếu co ro trong góc, nàng quay lưng ra ngoài, mái tóc dài rối bù xõa trên lưng, trán tựa vào bức tường bẩn thỉu, không nhúc nhích.
Trên bức tường dơ bẩn vẫn còn vết máu của tù nhân trước tự tử để lại, qua năm tháng, máu đã chuyển thành màu nâu đen. Tô Dực Đàm nhớ nàng rất thích sạch sẽ, thấy cảnh này không khỏi thương xót.
“Tịch Miên!” Hắn ta bước nhanh tới, cúi người định đỡ nàng dậy.
Chưa kịp chạm vào thân thể của nàng, nàng đã như chim sợ cành cong, co rúm lại tránh sang bên, ánh mắt sợ hãi quay đầu lại.
Đôi mắt trong veo như nai khi nhìn rõ mặt nam tử, tuyệt vọng trong mắt nàng lập tức hóa thành giận dữ và oán hận.
Ánh mắt đó khiến Tô Dực Đàm nhói đau, lòng hắn ta rất khó chịu. Tay hắn ta khựng lại giữa không trung, “Đừng như vậy, ta thật sự muốn giúp nàng.”
Lục Tịch Miên lưng tựa sát vào tường, không nói gì, chỉ cắn chặt môi dưới, ánh mắt bướng bỉnh nhìn hắn ta.
Mười ngày trước, tiểu hoàng đế mới lên ngôi ra lệnh bắt giam phụ thân của nàng - Trấn Nam đại tướng quân Lục Tuy Tranh, với tội danh mưu phản.
Nhà họ Lục bị tịch thu, tài sản bị sung công, nam nữ đều bị giam cầm.
Chỉ trong một đêm, phủ đại tướng quân Trấn Nam sụp đổ, nàng từ trên mây rơi xuống, trở thành con gái của tội thần.
Lục Tịch Miên không hiểu chuyện triều đình, chỉ biết phụ thân của nàng là người chính trực, trung thành. Phụ thân của nàng là vị tướng với đầy nhiệt huyết và lòng can đảm, trên chiến trường gặp nguy hiểm sinh tử cũng chưa bao giờ lùi bước, ông lấy máu thịt bảo vệ đất nước này, tuyệt đối không thể làm điều phản nghịch.
Dù trong nhà họ Lục tìm được cái gọi là “chứng cứ”, còn có “người biết chuyện” làm chứng, nàng vẫn không tin.
Tân hoàng còn trẻ không hỏi rõ sự tình, nhanh chóng xử lý phủ đại tướng quân Trấn Nam, vội vàng như sợ có người ngăn cản, và người được lợi lớn nhất trong âm mưu này chính là tể tướng phủ Tô.
Đến lúc này, Lục Tịch Miên đã không còn lời nào để nói với Tô Dực Đàm, giữa họ chỉ còn mối thù sâu đậm, không còn chút tình cảm nào của ngày xưa.
Tô Dực Đàm thở dài, thấy nàng cảnh giác, biết nàng vẫn chưa thay đổi ý định, bèn thu tay lại, không ép buộc nữa.
Trên mặt hắn ta không có chút vẻ khó chịu nào, khuôn mặt tuấn tú thanh tú luôn mang theo tình cảm dịu dàng và thương xót, thần thái chiều chuộng lại bất lực, như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm.
Hôm nay hắn ta đến, là để báo cho nàng một chuyện, hy vọng sau khi nghe xong nàng sẽ thay đổi ý định, đồng ý với sắp xếp của hắn ta.
Tô Dực Đàm cân nhắc từ ngữ, giọng nói dịu dàng: “Mẫu thân của nàng đã bệnh, qua đời rồi.”
Lục Tịch Miên sững sờ, như bị một gậy đập vào đầu.
Tai phải bị thương đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn, một trận ù tai, kèm theo cơn đau nhói.
Nàng đầu óc trống rỗng, toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Nàng há miệng, “Mẫu, mẫu thân?” Đôi mắt nai tròn xoe, ánh mắt đầy không thể tin.
“Các ngươi đã gϊếŧ bà ấy?” Một giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng cắn chặt môi, khó khăn bật ra mấy chữ.
Tô Dực Đàm nói: “Chắc là do kinh hoàng quá độ, cộng thêm mang thai nên không chịu nổi cảnh ngục tù.” Dù gì cũng đã mang thai sáu tháng, cuối cùng không thể chịu đựng nổi khổ cực.
“Đừng lo,” Tô Dực Đàm dịu giọng, “Cữu cữu của nàng đã đi theo họ rồi, mẫu thân nàng sẽ không cô đơn.”