Diệp Nhu tỉnh lại trên một chiếc giường lớn được trải bằng tơ lụa màu xanh lam. Hai hàng mi dài cong vυ't như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt hạnh trong suốt chậm rãi mở ra.
Chiếc chăn mỏng trơn mịn nhẹ nhàng trượt xuống theo động tác ngồi dậy của cô gái, để lộ thân thể mảnh khảnh có chút gầy yếu. Diệp Nhu cúi đầu, phát hiện trên người mình không có lấy một mảnh quần áo.
Cô có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu, lúc phục hồi tinh thần lại trên mặt cũng là một mảnh mờ mịt khó hiểu.
Đột nhiên, như nghĩ đến điều gì, trái tim cô từ từ chìm xuống đáy vực.
Căn phòng này đón ánh sáng cực tốt, bên ngoài cửa sổ sát đất chính là bể bơi rộng rãi. Có một khóm hoa hồng nở rộ cực kỳ diễm lệ đang lấp ló bên ngoài cửa sổ. Màu sắc của nó kiều diễm đến chói mắt, như là một ngọn lửa rực rỡ muốn thiêu cháy cả cánh đồng hoang vu ở dưới đáy lòng cô.
Cô gái nhỏ dùng chăn bọc lấy cơ thể mình, bàn chân trắng nõn nhẹ nhàng đi trên sàn nhà lát đá lạnh lẽo. Gót chân tinh xảo bước từng bước như những đoá sen đang nở rộ.
Trên mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn khiến Diệp Nhu lạnh cả sống lưng. Trong đầu cô chợt loé lên hình ảnh về một người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, mỗi khi hắn nhìn cô đều mang đến cảm giác âm lãnh như bị một con rắn độc nhìn trúng.
Cả người Diệp Nhu nhịn không được run rẩy. Mà đúng lúc này, cánh cửa nặng nề phía trước bị đẩy ra.
Khuôn mặt quen thuộc kia xuất hiện ngay trong tầm mắt của cô.
Diệp Nhu nhìn thấy biểu cảm chiếm hữu của người đàn ông, hắn nhìn cô như nhìn một món đồ chơi đã bị nắm chặt trong tay.
Cô chịu đựng cảm giác đau đớn không ngừng truyền tới từ trên chân, Diệp Nhu nhắm vào khe hở ngay sau lưng người đàn ông, trong lòng đếm đến ba thì dùng sức lao ra bên ngoài.
Nhưng mà động tác của cô không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, cực kỳ ngu xuẩn.
Nhìn cô gái nhỏ theo bản năng chạy trốn, thần sắc vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, đôi mắt sắc bén của người đàn ông càng trở nên u ám.
Hắn chỉ là nhẹ nhàng vươn tay một cái, dã dễ dàng tóm được Diệp Nhu.
Cô gái nhỏ dùng sức vùng vẫy, nhưng đổi lại chỉ là càng bị hắn kìm giữ chặt hơn. Hắn nhẹ nhàng bế bổng cô lên, bước chân tuỳ ý đi đến bên giường.
Tiếng nức nở phát ra từ sâu trong cổ họng, giống như một con thú nhỏ đang than khóc. Diệp Nhu cảm nhận được hắn đặt cô ở trên giường, một phen kéo tấm chăn đang bọc trên người cô ra.
Nước mắt trong suốt chảy dọc theo gò má trắng nõn của cô.
Diệp Nhu khóc lóc cầu xin người đàn ông, "Hoắc Kiêu, anh buông tha cho tôi được không?"
Nhưng mà hắn lại chỉ cười, đôi mắt đen thẳm hơi híp lại, nước mắt của cô đối với người đàn ông này mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa.
Đặc biệt là, hắn thích nhất là nhìn thấy cô khóc.