Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 27

“Trang phục cho mèo giống như vậy.” Douglas ngập ngừng: “Nơi này cũng có bán sao?”

“Đúng vậy, những sản phẩm ở cửa hàng chúng tôi đều là những món đồ dành cho mèo có chất lượng tốt nhất trên thị trường hiện nay, chúng tôi có bất cứ cái gì một chú mèo cần có.”

Thanh niên nghiêng đầu nhìn mèo trong l*иg ngực Douglas, hỏi: “Không biết bé mèo của ngài chủ tịch quốc hội là hoàng tử nhỏ hay công chúa nhỏ? Tôi có thể đề cử cho ngài.”

Cảm giác đáng yêu như vậy có thể là giống đực…

Nhưng ngài chủ tịch quốc hội không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, mà hỏi ý mèo cưng.

“Tiểu Cảnh, ngươi muốn quần áo như vậy không?”

Không biết vì sao, Sơ Cảnh lại nghe được sự mong chờ trong giọng điệu của Douglas.

Lúc này ánh mắt cậu mới chuyển tới con mèo nằm trên quầy.

Đó là một con mèo có lông màu cam đan xen với trắng sở hữu đôi mắt màu xanh biếc, tròn tròn nom rất đáng yêu, nhưng khi Sơ Cảnh nhìn đến âu phục ren trên người nó, toàn bộ lông mèo trên người đều dựng lên.

Kia, đó là trang phục cho giống cái mà?!

Đêm qua không phải ngài chủ tịch quốc hội…… đã biết cậu là giống đực rồi sao?!

Hồi tưởng lại chuyện đêm qua, Sơ Cảnh vẫn là cảm thấy thẹn thùng, cái đầu lông xù im lặng chui rúc trong l*иg ngực Douglas.

Không, không được! Vạn nhất thái độ này của cậu làm chủ tịch quốc hội nghĩ lầm là cam chịu thì làm sao bây giờ?

Phải dùng thái độ kiên quyết cự tuyệt, vậy làm bộ tức giận là được…

Cho dù nghĩ như vậy, Sơ Cảnh vẫn lo lắng khi mình cào Douglas sẽ không khống chế được móng vuốt mà làm y bị thương.

Lại bị rách da là không xong.

Cậu thay đổi phương thức khác, dùng răng sữa bé nhòn nhọn cắn lên cổ tay chủ tịch quốc hội, còn tỏ vẻ uy hϊếp nghiến răng. Nhưng cậu đã cẩn thận khống chế lực cắn, khi nhấc răng ra còn chẳng có vệt hồng nào.

Douglas nhìn hết một loạt động tác của mèo cưng thì cảm thấy có chút buồn cười, y không nhịn được mà giơ tay xoa lông sau gáy cục bông. Mèo bốn, năm tháng tuổi vốn đang trong giai đoạn thay răng, răng sữa cũng không lớn, hơn nữa lúc cắn người còn luyến tiếc không dùng sức. Sự uy hϊếp trong tưởng tượng của Sơ Cảnh lại bị biến chất trong mắt Douglas.

Như đang làm nũng ý trời.

“Xem ra nó không thích.” Douglas mang theo vài phần tiếc nuối cười nói.

Cuối cùng, dưới sự tiếp đón nhiệt tình của thanh niên Omega nọ, Douglas mua sắm một đống sản phẩm, bởi vì thật sự quá nhiều, y chọn dịch vụ giao về tận nhà của tiệm.

Sơ Cảnh không chú ý Douglas còn viết thêm một chuỗi nhắn lại khi điền đơn chuyển phát nhanh.

Douglas gửi đơn hàng đã điền đầy đủ thông tin trên Tinh Võng cho cậu nhân viên, cười nói: “Phiền cậu rồi.”

Không để ý đến vẻ mặt vi diệu của thanh niên khi nhìn thấy đoạn nhắn lại, y đã ôm mèo ra ngoài cửa hàng.

Tưởng phải đi về, Sơ Cảnh nhìn khung cảnh lại trở nên xa lạ ngoài phi thuyền: “Meow?”

Định đi đâu đây? Không phải trở về sao?

“Trước chưa quay về.” Douglas dùng một tay lái phi thuyền, dùng một tay khác sờ đầu của cậu: “Mang người đi hóng hớt.”

Từ “hóng hớt” được y thốt ra đầy ý trào phúng.

Sơ Cảnh không rõ, cậu cũng không hỏi được, nghĩ lại nghĩ tới chủ tịch quốc hội hôm nay cho chính mình mua nhiều như vậy đồ vật, hắn tai mèo gục xuống dưới, bắt đầu buồn rầu.