Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 18: Y ghét bỏ cậu?

“30, 29, 28, 27……”

Tiếng máy móc lạnh như băng đếm ngược trong đầu cậu, Sơ Cảnh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Douglas đã phát hiện người trong l*иg ngực mình đang căng thẳng.

“Bệ hạ? Làm sao thế?” Biết rõ với tính cách của Sơ Cảnh, bệ hạ sẽ không phát hiện động cơ của y nên sắc mặt của Douglas vẫn như thường.

“Ta……” Hệ thống trong đầu còn đang đếm ngược, Sơ Cảnh lại ngẩn người, cậu nhất định không thể biến thành mèo trước mặt chủ tịch quốc hội, huống chi nơi này còn có thiết bị theo dõi.

Cậu nhanh chóng tìm kiếm lý do rời đi mà không có vẻ đột ngột để thoát thân trong đầu.

“20, 19, 18, 17……”

“Xin lỗi!” Sơ Cảnh hoảng loạn thoát khỏi cái ôm của Douglas: “Ta, ta đi tìm Noel có chút việc!”

Nói xong cậu vội vàng chạy trốn ra sau rèm mà không thèm quay đầu nhìn lại.

May mắn phía sau rèm là một đoạn hành lang tối đen, đến cuối mới có ánh đèn sáng sủa, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng của Noel truyền tới từ nơi cuối hành lang.

Vì tránh cho Noel sốt ruột vì trở về mà không tìm được mình, Sơ Cảnh giành giật từng giây nhắn một tin cho Noel qua Tinh Võng, nói bản thân cậu không thoải mái nên muốn đi về trước.

Sau khi cậu nhấn gửi, thị giác đã giảm xuống độ cao còn chẳng bằng đầu gối của cậu trong giấy lát.

Tại nơi vừa có một người sống, nay chỉ còn lại một con mèo.

Cậu không quen đi đường bằng bốn chân, dậm chân thử đi được hai bước thì suýt nữa chân trái đã quấn lấy chân phải rồi ngã sõng soài ra đất.

“Hệ thống?” Cậu dò hỏi trong đầu: “Bug là chuyện gì thế?”

“Nhận được văn bản đổi mới của tổng bộ, vì bên trong phân tích sai nên trình tự buôn bán của chợ điểm bị quấy nhiễu. Tôi đã gửi yêu cầu tu sửa lên tổng bộ.”

“Vậy… tiếp theo ta nên làm gì?” Sơ Cảnh đứng trong bóng đêm, trong lòng cậu dâng lên cảm giác bất lực xưa nay chưa từng có.

Tình huống hiện tại còn nghiêm trọng hơn so với lúc cậu vừa tới thế giới này,【thẻ bài mèo】 vốn có thể giúp người mua tùy ý chuyển đổi hình thái giữa hai loài, nhưng hiện tại hệ thống lại xuất hiện bug, cậu cũng không có cách nào thao tác giao diện ở chợ điểm. Sơ Cảnh phải chờ bug được sửa mới có khả năng biến trở về hình người.

Với hình thái mèo hiện tại, cậu cũng không có cách xin sự giúp đỡ từ Noel.

Từ sau khi xuyên đến thế giới mới, bởi vì luôn có nguyên soái chăm sóc bên cạnh nên cậu mới không sinh ra cảm giác bài xích thế giới này.

Hiện tại đã mất đi chỗ dựa, khi phải đối mặt với hoàn cảnh xa lạ một mình, cậu mới phát hiện bản thân không thể vững vàng bình tĩnh như mình nghĩ.

Trong lòng chỉ có sự bất an mãnh liệt.

Quả nhiên, cho dù đã đổi sang thân phận mới, cậu vẫn chẳng có chút tiến bộ nào.

“Vì mang tới phiền phức lớn cho ký chủ, hệ thống cảm thấy cực kỳ có lỗi, chờ sau khi sửa chữa thành công, tôi sẽ xin bồi thường tổn thất với tổng bộ.” Hệ thống như cảm nhận được cảm xúc dao động của cậu, giọng nói máy móc dửng dưng ngày thường cũng trở nên dịu dàng như đang trấn an cậu: “Bởi vì nhiệm vụ kế tiếp cần có nhân vật mục tiêu kích phát, bây giờ kiến nghị ký chủ giả mạo thành mèo nhỏ trong cửa hàng thú cưng khiến chủ tịch quốc hội mua mình về, để tiến hành kích phát nhiệm vụ kế tiếp.”

Sơ Cảnh nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, dùng cái đầu lông xù đẩy màn che, chậm chạp đi ra ngoài.

Douglas vốn còn nhíu mày nghi ngờ hành vi khác thường vừa nãy của Sơ Cảnh, hiện tại lại bị bé mèo vừa chui ra ngoài câu hồn đi mất.

Đó là một con mèo rất xinh đẹp, toàn thân như tuyết trắng, chỉ có bên viền tai và khoé mắt có màu xám nhạt. Mắt hạnh nhân to tròn đen láy, xung quanh là màu xanh. Nó giống trong đá quý đen huyền bí trong lòng hồ xanh thẳm.

Chỉ có điều, khi đi lại, một chân thì bước sâu, một chân thì bước cạn, trông chập chững như một con mèo vừa lén uống rượu.

Nhưng chính điều đó lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu, đến mức tim cũng phải rung động. Nếu quay video đăng lên Tinh Võng, chắc hẳn sẽ khiến cho một nhóm những người mê mèo lông xù dễ thương hú hét phát cuồng.

Nhưng thứ làm Douglas chú ý lại không phải điều đó, mà là búp bê vải này rất giống với cục bông nhỏ hỗn hào của y sau khi được tắm sạch.

Ngoại trừ cái đuôi.

Đuôi của cục bông nhỏ có màu xám đậm, còn của bé mèo trước mắt lại trắng tinh, không dính chút vết bẩn nào.

Sơ Cảnh đi đứng cẩn thận, tận lực không để chuyện chân trái vướng chân phải đáng xấu hổ phát sinh nữa.

Cuối cùng cậu an toàn dừng lại trước mặt Douglas.

Nhưng phải làm sao để chủ tịch quốc hội nguyện ý mua mình về? Mèo Ragdoll vẫy đuôi mấy vòng.

Cậu nhớ tới bé mèo mà chủ tịch quốc hội vừa kể với mình.

Vì thế, Douglas phát hiện búp bê vải kỳ quái này đứng im trước mặt mình hai giây, sau đó quen đường quen nẻo nằm phịch xuống, để lộ ra cái bụng trắng mềm mại, dùng ánh mắt trông mong ngẩng đầu nhìn y.

Y ngồi xổm xuống, túm lấy gáy nó, nhấc lên độ cao vừa đủ để nhìn rõ hơn.

Nhóc này không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ ba bốn tháng, nhấc lên mà chẳng thấy nặng tí nào.

“Thật xấu.” Douglas dùng giọng điệu lạnh nhạt.

?

Bởi vì không có gương, nên Sơ Cảnh cũng không biết bộ dáng của mình sau khi biến thành mèo, nhưng bây giờ cậu nhìn qua bóng dáng trong mắt Douglas thấy được một con mèo nho nhỏ.

Cậu… Cũng không tính là xấu mà? Ít nhất Sơ Cảnh cho rằng cặp mắt của mình vẫn rất đẹp.

Có thể là thẩm mỹ của cậu có chút sai lệch so với chủ tịch quốc hội.

Nhưng nếu chủ tịch quốc hội cho rằng cậu quá xấu rồi không chịu mua về thì sao?

Douglas nhìn đôi tai của nhóc mèo nhanh chóng rũ xuống, giống như cải trắng bị sương tập kích.

Nghe hiểu à?

“Muốn theo ta hả?” Y nhìn nhóc mèo Ragdoll, tự nhiên nảy sinh ý tưởng muốn nuôi một con mèo.

Nhóc mèo nghe y nói vậy, lỗ tai dựng lên.

“Muốn!” Sơ Cảnh muốn nói như vậy, nhưng thứ cậu thốt ra lại là tiếng mèo kêu mềm nhũn kéo dài.

“Kêu dài quá.” Douglas buông cậu xuống, khẽ xoa phần thỉ mới bị y túm lấy, tựa như có việc phải đi.

Sơ Cảnh nóng nảy, ý tứ trong lời nói của chủ tịch quốc hội cộng với động tác đặt cậu xuống khiến bệ hạ mèo băn khoăn, y ghét bỏ cậu?

Không muốn dẫn cậu về à?

Cậu đang định cắn ống quần của chủ tịch quốc hội, nghĩ thầm nếu thật sự không được thì cậu sẽ chơi xấu.