Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 12

“Cái kia không có đầu tân nương còn ở phụ cận đấy!” Lâm Kiến tất nhiên đã muốn chạy từ lâu, nhưng hắn sợ rằng nếu bỏ chạy một mình, sẽ đυ.ng phải tân nương đó, và khi ấy hắn có thể thật sự mất mạng. Dù cho hắn có nghĩ Hạ Trường Sinh là yêu đạo, ít nhất thì người này cũng không có ý định gϊếŧ hắn ngay lập tức.

Nghe Lâm Kiến nói vậy, Hạ Trường Sinh cuối cùng cũng hiểu tại sao tiểu tử này lại đột nhiên tỏ ra ngoan ngoãn như thế.

Hạ Trường Sinh vuốt tóc mình, Lâm Kiến lặng lẽ đi theo sau mà không nói gì, rõ ràng là không định rời khỏi hắn.

“Ta sẽ đưa ngươi về nhà.” Sau khi giải quyết xong vấn đề tóc, tâm trạng của Hạ Trường Sinh trở nên khá tốt.

Lâm Kiến lập tức vui mừng hớn hở, đứng dậy và chỉ đường cho Hạ Trường Sinh.

“Hướng này đi sẽ ra khỏi rừng, nhà của ta ở gần đó.”

Hạ Trường Sinh đi trước, Lâm Kiến lẽo đẽo theo sau. Do vóc dáng thấp hơn và tốc độ chậm hơn, đôi khi Lâm Kiến phải nửa đi nửa chạy mới bắt kịp Hạ Trường Sinh.

Bóng dáng cao lớn của Hạ Trường Sinh trong mắt Lâm Kiến trông hùng vĩ, giống như một con bướm có thể bay đi bất cứ lúc nào khi vạt áo của hắn bay phấp phới theo gió.

Không nhịn được, Lâm Kiến vươn tay muốn chạm vào ống tay áo của Hạ Trường Sinh.

Nhận ra ý định của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh liền rút chiếc quạt xếp từ hông ra, mở quạt ra và ngăn tay của Lâm Kiến lại.

Lâm Kiến không để bụng, từ nhỏ hắn đã bị từ chối rất nhiều lần.

Hạ Trường Sinh duỗi chiếc quạt về phía Lâm Kiến, Lâm Kiến ngây thơ không hiểu ý, bèn nắm lấy một đầu quạt.

“Đi thôi.” Hạ Trường Sinh cầm đầu kia của chiếc quạt, không buông tay, dùng nó để dẫn dắt Lâm Kiến đi tiếp.

Họ cứ thế nắm hai đầu chiếc quạt để duy trì khoảng cách mà tiếp tục hành trình.

“Vì ta trông kỳ quái nên ngươi không muốn chạm vào ta sao?” Lâm Kiến hỏi.

Hạ Trường Sinh quay lại nhìn hắn một cái, đáp: “Còn nhỏ mà đã học thói ăn trộm, đúng là kỳ quái.”

“Trộm đồ có gì mà kỳ quái. Khi ta 4 tuổi, mẹ ta đã dạy chúng ta trộm đồ, còn cha ta thì dạy ta lừa người từ khi 5 tuổi. Chúng ta luôn sống như vậy. Họ nói rằng đây là công việc của chúng ta, giống như người khác đi làm thôi. Người bị lừa là do họ ngu ngốc, chúng ta không có gì sai cả.”

“Đó chỉ là ngụy biện.” Hạ Trường Sinh hừ lạnh.

“Cá lớn nuốt cá bé.” Lâm Kiến nói, thể hiện sự hiểu biết ít ỏi từ những năm học ít ỏi mà cha hắn đã dạy.

“Vậy nếu ta xé nát ngươi bây giờ, cũng là cá lớn nuốt cá bé, ngươi sẽ không oán trách chứ?” Hạ Trường Sinh quay đầu lại, ánh mắt đầy quỷ khí.

Lâm Kiến sợ đến mức suýt nữa đánh rơi chiếc quạt trong tay.

“Nếu ngươi lừa người khác, trộm đồ của người khác, bắt nạt người khác, thì ngươi phải chuẩn bị tâm lý rằng sẽ có lúc ngươi bị lừa, bị trộm, hoặc bị gϊếŧ. Trên đời này, không có chuyện chỉ mình ngươi được hưởng lợi mà không bị ai khác tổn thương cả.”

Lâm Kiến ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Hạ Trường Sinh.

“Còn những vết thương trên mặt ngươi, chắc chắn là do cha mẹ ngươi dạy ngươi những điều này.” Hạ Trường Sinh nhìn những vết thương sâu cạn không đều trên người Lâm Kiến.

Lâm Kiến suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Vậy điều này có nghĩa là vì ta làm điều xấu, nên luôn có người đến trừng phạt ta. Nhưng sao ngươi biết, có thể vì ta sợ bị trừng phạt nên mới luôn làm điều xấu chứ?”

“Nói cũng là thiên lí tuần hoàn, đại bộ phận người không phải đệ nhất vòng tuần hoàn cũng không phải cuối cùng một vòng.” Hạ Trường Sinh tán thưởng mà nhìn Lâm Kiến. “Ngươi còn có chút tuệ căn.”

“Cái gì mà tuệ căn, chỉ là đạo lý bình thường thôi, ngươi lại nói mơ hồ để lừa gạt người ta.” Lâm Kiến nói thầm.

Lỗ tai của Hạ Trường Sinh khẽ động.

“Còn nữa, bọn họ đánh ta là bởi vì đôi mắt của ta rất kỳ quái.” Lâm Kiến biết nguyên nhân trời sinh dị đồng là điềm xấu, và đôi mắt phải của hắn thường xuyên có thể nhìn thấy những thứ mà đại đa số người không thể thấy được.

Hạ Trường Sinh cười theo, lắc lắc đầu.

Lâm Kiến cho rằng hắn đang cười nhạo mình.

Hai người lại rơi vào trầm mặc khi tiếp tục trên đường.

“Này, yêu đạo.” Khi không có gì để nói, Lâm Kiến lại trở về thái độ ban đầu, thiếu đi sự ngây thơ và dễ thương.

“Ta không phải yêu đạo.” Hạ Trường Sinh phát ra lời cảnh cáo lần thứ hai.

“Ngươi có thể biến vàng thành lá, điều khiển người giấy. Nếu ngươi không phải yêu đạo, thì là cái gì?”

Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, cuối cùng thoải mái đáp: “Thôi được, tính là yêu đạo thì yêu đạo đi. Nhưng nếu ngươi lại gọi ta như thế nữa, hãy cẩn thận, ta sẽ thật sự dùng yêu thuật đối phó ngươi.”

Nói xong, Hạ Trường Sinh tùy tay làm một quyết lửa, uy hϊếp Lâm Kiến.

Lâm Kiến lập tức ngậm miệng lại, cuối cùng thăm dò mở miệng: “Đại ca ca?”

Hạ Trường Sinh cười khẩy một chút, hắn búng nhẹ lên miệng vết thương của Lâm Kiến, khiến cậu nhảy dựng lên vì đau.

Khi mặt trời vừa mới lên, Hạ Trường Sinh y theo chỉ thị của Lâm Kiến, đưa cậu về đến cửa nhà trên con đường nhỏ. Lâm Kiến nhìn theo hướng nhà, đi được hai bước, rồi bất ngờ nở nụ cười xấu xa. Cậu quay đầu lại và hỏi Hạ Trường Sinh: “Đại ca ca, cảm ơn ngươi đã đưa ta về nhà, ngươi có muốn vào nhà ngồi chơi không?”

Hạ Trường Sinh dám bước vào nhà của cậu ta thì chắc chắn sẽ bị lột một lớp da.

Tuy nhiên, khi Lâm Kiến quay đầu lại, hắn nhận ra sau lưng mình không còn thấy bóng dáng của Hạ Trường Sinh đâu nữa.

Lâm Kiến hoang mang nhìn quanh, cảm thấy ngày càng đáng sợ.

Thực ra, Hạ Trường Sinh đã cõng kiếm trên lưng và trở về khu rừng từ lúc nào.

Hắn đi đến gốc cây mà tối hôm qua cô dâu không đầu đã dừng lại.

Hạ Trường Sinh phát hiện trên cây có một cái lỗ, bên trong chứa một cái hộp bằng gỗ nhiễm máu. Hắn mở hộp ra kiểm tra một lần. Đây chỉ là một hộp trang điểm bình thường của nữ tử, bên trong có những chiếc trâm cài và lược.

Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Trường Sinh quyết định dùng lửa đốt cái hộp.

Khi hộp bị đốt đến cuối cùng, phát ra một tiếng rêи ɾỉ của nữ tử. Âm thanh xuất hiện chỉ trong thoáng chốc rồi biến mất giữa trời đất.

“Thôn này sẽ gặp đại kiếp nạn.” Hạ Trường Sinh bóp tay tính toán, “Tai họa ngập đầu.”

Hắn cõng hành lý trên lưng, chính thức bước vào thôn này. Thôn này có tên là Cát Tường Như Ý, là một trong vô số những thôn nghèo đông đúc và ồn ào.

Ngay khi Hạ Trường Sinh vừa vào thôn, hắn đã thu hút mọi ánh nhìn. Trong thôn cằn cỗi này, rất hiếm khi họ thấy một người ăn mặc xa hoa và có diện mạo đẹp đẽ đến vậy. Tuy nhiên, ánh mắt của họ không phải là sự ngưỡng mộ, mà giống như lũ sói đói đang nhìn thấy một miếng mỡ béo không có ai bảo vệ.

“Hảo tâm công tử, bố thí chút đi!” Một kẻ ăn mày bên đường nhìn thấy Hạ Trường Sinh ăn mặc xa hoa liền cầm chén vỡ chạy đến xin tiền.

Những kẻ ăn mày khác cũng nhìn thấy, lập tức theo chân chạy đến.

“Đáng thương quá, đáng thương quá, xin ngươi giúp đỡ!”

Hạ Trường Sinh cảm thấy đây là phiền phức lớn nhất mà hắn từng gặp kể từ khi ra khỏi nhà. Hắn từ trong tay áo móc ra một ít đồng tiền và ném xa về một phía.

“Bùm bùm.” Đồng tiền rơi xuống đất.

Ngay khi đồng tiền chạm đất, đã có hàng loạt cánh tay lao tới tranh nhau nhặt.

“Tránh ra! Đây là tiền của ta!”