Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 2: Phục Hy Viện

Hạ lão gia vẫn cứ dùng tiền tục mệnh Hạ Vân như vậy mãi. Vì thế dưới những lần sốt cao không ngừng, nôn ra máu, té xỉu, mất hết ý thức vẫn còn kéo dài hơi tàn sống tới tận 15 tuổi.

Những vị đại phu tới xem cho Hạ Vân hay những thầy bói xem quẻ giúp y đều nói Hạ Vân có tướng đoản mệnh.

“Ngươi có mắt hay không vậy, con ta như hoa như ngọc, nhìn giống đoản mệnh ở chỗ nào!” Hạ lão gia nổi nóng lên, cầm lấy vũ khí gần mình nhất đuổi theo mấy người nói Hạ Vân đoản mệnh.

Hạ Vân ở bên cạnh ôn nhu cười, sau đó mở cây quạt trong tay ra mà che miệng ho khan.

Thân thể y như vậy tự nhiên sẽ không có ai chơi cùng với y, cũng không có ai nguyện ý gả cho y. Ngẫu nhiên có vài người vì tiền tài nhà họ Hạ mà tới cũng bị Hạ Vân làm cho lui bước.

Năm 17 tuổi ấy, Hạ Vân lại ngã bệnh một lần, lúc này đây mặc kệ là hòa thượng, đại phu hay bà cốt đều lắc đầu nói không có cách nào nữa.

Hai vợ chồng Hạ lão gia khóc lóc tới không thở nổi, cầm lấy tay con trai.

Nhà dột còn gặp mưa dầm.

Đêm đó thời tiết vô cùng ác liệt, sấm sét đánh vang trời, đêm đen đặc, bầu trời nặng nề tựa như sắp sập xuống tới nơi khiến người nhìn vô cùng áp lực.

Hai người thật sự không chịu nổi, bọn họ đóng cửa phòng Hạ Vân lại, chờ ngày mai đi nhặt xác.

Bọn họ quá vất vả.

Chủ yếu là đứa con này của bọn họ quá vất vả.

Vốn dĩ định tính như vậy.

Nhưng điều kỳ quái chính là ngày hôm sau Hạ Vân khỏe mạnh mở cửa bước ra.

Đúng, khỏe mạnh.

Từ trước tới nay Hạ Vân chưa bao giờ khỏe mạnh thanh thản như vậy.

Toàn bộ người ở Cù Châu không dám tin tưởng, nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy kinh thiên động địa, thậm chí còn có người tưởng Hạ Vân bị yêu ma bám vào người. Mãi cho tới một ngày nào đó một vị đạo sĩ đi ngang qua Cù Châu. Hắn nói hắn đến từ một môn phái tu chân, gọi là Phục Hy viện.

Mọi người lắc đầu tỏ vẻ, “Không có biết.”

Đạo sĩ nói: “Các ngươi chỉ cần biết đó là một môn phái tu chân rất trâu bò là được, đừng có ngắt lời ta nói, ta muốn nói tiếp.”

Hắn nói Hạ Vân có vận khí quấn thân cho nên phải chịu đựng đại kiếp, đây là thể chất người tu đạo trời sinh, nếu tiếp tục tu hành có thể thoát khỏi trói buộc ốm yếu bệnh tật, nói không chừng còn có thể trường sinh bất lão.

“Không cầu đứa nhỏ này trường sinh bất lão, chỉ cầu nó khỏe mạnh bình an vượt qua cả đời này là được.” Hạ phu nhân vuốt tay Hạ Vân, không dám cầu xa quá nhiều.

Đạo sĩ rất là cảm động, tiếp tục nói: “Tình mẫu tử cảm động trời xanh, ta nguyện ý truyền thụ một đạo tâm pháp tu đạo cho Hạ công tử, chỉ cần hắn chăm học khổ luyện nhất định có thể sống sót… Sống rất lâu rất lâu.”

Nói xong gã đạo sĩ dùng ánh mắt xem kỹ mà nhìn Hạ Vân.

Hạ Vân cầm cây quạt che đi nửa gương mặt của mình, không nói một lời nhìn chằm chằm vị đạo sĩ trước mắt.

Đạo sĩ cười cười với Hạ Vân.

Cũng chính là ngày hôm đó, hai vị thân sinh lấy cho Hạ Vân một cái tên khác, gọi là Trường Sinh.

Bọn họ cũng không hề thật sự muốn Hạ Vân trường sinh bất lão, chỉ là hy vọng hắn cậy gần trường sinh một chút, sống được trăm tuổi là tốt rồi.

Cái tên này đại biểu cho cha mẹ y hẹn mọn khẩn cầu với trời xanh.