“Còn có yêu cầu nào khác không?”
Trong phòng khách, ánh đèn rực rỡ, người đàn ông vô cùng đẹp trai ngồi vắt chéo chân trên sô pha, nhìn người phụ nữ trước mắt ngồi xổm trên mặt đất thu dọn hành lý, đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Người phụ nữ cất bộ quần áo cuối cùng vào trong vali, lưu loát khóa lại, sau đó đứng dậy, phủi tay, nở nụ cười với người đàn ông: “Hết rồi.”
“Vậy thì tốt. Cô nhớ kỹ, từ giờ trở đi chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa, mong sau này cô sẽ không xuất hiện trước mắt tôi một lần nào khác, đặc biệt phải tuân thủ theo giao kèo giữ kín miệng mình, không được nói chuyện của chúng ta cho người ngoài biết.”
“Anh yên tâm, chút đạo đức này tôi vẫn có. Còn nữa, tôi không cảm thấy chuyện của chúng ta có gì đáng giá để nói với người khác, không phải tôi đã nói với anh từ trước rồi sao, tôi không còn yêu anh nữa.”
Cô nói xong, xách vali lên xoay người, không thèm liếc nhìn người đàn ông trên sofa lấy một cái, đẩy cửa rời đi, trên mặt không chút lưu luyến.
Bóng lưng phóng khoáng kiên quyết tựa như một cái tát thật mạnh đánh vào mặt người đàn ông, khiến biểu cảm lạnh lùng giữ cả đêm của anh xuất hiện một kẽ nứt.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn dựa người vào sofa, nhìn ra ngoài cửa cười khẩy một tiếng.
Không hổ là người phụ nữ tâm cơ, đến giờ phút này vẫn còn có ý đồ chơi loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này.
…
An Ngu đi ra khỏi Hoa Thần Đình Uyển, gọi một chiếc xe, nói với tài xế địa chỉ nhà Mộ Lệ Hành chia cho cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng nói sung sướиɠ của bạn tốt Văn Nha truyền đến, chúc mừng cô thoát khỏi nấm mồ hôn nhân và trở về với cuộc sống tự do, hỏi cô đêm nay có muốn ra ngoài quẩy không, bọn họ tổ chức một bữa tiệc, có rất nhiều chàng trai trẻ đẹp đến, chắc chắn khiến cô ngắm đến no nê.
An Ngu vốn định về nhà ngủ một giấc thật thoải mái nhưng nghe nói có trai đẹp, hai mắt cô sáng rực, lập tức bảo tài xế thay đổi phương hướng, không hề có dáng vẻ chán nản khi ly hôn.
Đúng rồi, An Ngu cũng không phải người thế giới này.
Ba tháng trước, khi cô qua đường không cẩn thận bị xe tông, mắt nhắm mắt mở đã xuyên vào một bộ tiểu thuyết thăng cấp máu chó tên “Ảnh đế chinh phục giới giải trí” mà cô vừa đọc trước đó không lâu.
Tiểu thuyết viết dưới góc nhìn của Mộ Lệ Hành, kể về năm anh mười tám tuổi, trong lúc vô tình được đạo diễn khai quật tiến vào giới giải trí, sau đó vượt qua bao thử thách, một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng bước lêи đỉиɦ của giới giải trí, trở thành Ảnh đến Tam Thê và nam thần quốc dân nhận giải thưởng đến mỏi tay, được tất cả mọi người săn đón.
Đọc hết cuốn tiểu thuyết, trong đầu An Ngu chỉ có hai chữ: Ra vẻ.
Cốt truyện ra vẻ, tình tiết ra vẻ, nam chủ càng ra vẻ hơn.
Dựa vào khuôn mặt vô cùng đẹp trai quét sạch giới giải trí, thậm chí còn khắc bốn chữ “bông hoa lạnh lùng” trên trán, nhìn ai cũng ngông cuồng tự cao tự đại, lạnh nhạt xa cách, ông đây đẹp nhất.
Nhưng ngặt nỗi người như vậy lại được tác giả sắp xếp cho vô số phụ nữ xinh đẹp lao vào, mà An Ngu chính là kẻ dùng hết mọi thủ đoạn kia, cô nhân lúc Mộ Lệ Hành uống say bò lên giường anh, sau đó lợi dụng tình cảm bao năm của người lớn buộc anh phải kết hôn với mình, cuối cùng buồn bực mà chết trong sự chán ghét tột cùng của nam chính, cực kỳ xứng đáng là nữ phụ vô cùng ác độc nịnh nọt.
Nghĩ đến kết cục thê thảm của mình và thái độ lạnh lùng của Mộ Lệ Hành, dù chỉ một giây đồng hồ An Ngu cũng không muốn ở cùng với tên đàn ông xấu xa này, quyết đoán đề nghị ly hôn với Mộ Lệ Hành, mang phần tài sản nhận được chạy trốn.
Sự thật chứng minh, quyết định của cô là đúng.
Nhìn từng khuôn mặt đẹp trai bức người và những ly rượu vang đỏ phóng túng dưới ánh đèn quyến rũ trước mắt, An Ngu bỗng cảm thấy sảng khoái và thoải mái khi rốt cuộc cũng thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích.
So với việc cố chấp níu kéo một người đàn ông không yêu mình, nịnh nọt đến cuối cùng hai bàn tay trắng, làm một phú bà độc thân vui sướиɠ không tốt hơn sao?
An Ngu càng nghĩ càng vui vẻ, kích động rót một ly rượu đầy, vui sướиɠ cả đêm trong âm thanh ầm ĩ vui sướиɠ.
Năm giờ sáng ngày hôm sau, An Ngu cả người nồng nặc mùi rượu rời khỏi biệt thự của bạn.
Sau khi xuống taxi, cô nghiêng ngả đi đến cổng khu dân cư.
Có một bóng dáng nho nhỏ ở ven đường hấp dẫn sự chú ý của cô.
Lúc này bầu trời mới chỉ lộ ra chút ánh sáng mỏng manh, ánh đèn hai bên đường vẫn còn lập lòe, đường phố trống vắng dưới bóng cây khiến cơ thể cậu bé trông đặc biệt gầy yếu.
Chóp mũi An Ngu vương chút hơi lạnh ướŧ áŧ từ thiên nhiên, tỉnh rượu vài phần, nhưng đầu óc cô vẫn mơ màng, cho nên khi bước qua cậu bé, người chưa từng thích xen vào việc của người khác như cô lại cất lời hỏi một câu: “Anh bạn nhỏ, sao em lại đứng một mình ở đây thế, bố mẹ em đâu?”
Cậu bé nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn qua.
Khi khuôn mặt nhỏ đáng yêu đột nhiên đập vào mắt An Ngu, trong nháy mắt khiến cô cho rằng mình nhìn thấy Mộ Lệ Hành.
Mẹ nó! Từ đâu ra đứa bé giống Mộ Lệ Hành như đúc thế này?
Quả thực chính là từ một khuôn khắc ra, là bản thu nhỏ của Mộ Lệ Hành!
Bộ não An Ngu nhanh chóng hoạt động, lập tức nghĩ đây là con trai riêng của Mộ Lệ Hành. Dù sao kết hôn hai năm Mộ Lệ Hành cũng chưa từng chạm vào nguyên chủ, sau khi cô xuyên đến đây cũng luôn duy trì khoảng cách với anh, bọn họ không thể có đứa con lớn như vậy được.
Trừ khi đêm đó không giống như nguyên chủ nói chưa xảy ra chuyện gì với Mộ Lệ Hành, chỉ là muốn ép buộc anh một chút.
Nhưng thời gian cũng không khớp mà?
An Ngu lắc đầu, trong nháy mắt chỉ cảm thấy có một thảo nguyên đang mọc xanh um tùm trên đầu.
Con mẹ nó, tên đàn ông khốn quảng cáo rùm beng băng thanh ngọc khiết, tính tình lạnh lùng, thật không ngờ ngay cả con trai riêng cũng có rồi!
Cô không nhịn được mà xoa đôi mắt, lại quan sát cậu bé.
Cũng vào lúc này, An Ngu mới chú ý tới cậu bé bị thương, có vết máu đông dưới mái tóc rối bù dính trên trán, hai dòng nước mắt khô cạn kéo dài từ đáy mắt xuống, là dấu vết đã khóc. Trên giày và quần áo bạc màu đều dính bùn đất, cả người giống như một chú mèo con bị bắt nạt, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
An Ngu không khỏi có chút thương hại, không rảnh nghi ngờ cậu bé có phải con trai riêng của Mộ Lệ Hành hay không, lại hỏi về người nhà của cậu bé.
Nhưng cậu bé vẫn luôn im lặng, chỉ mở to đôi mắt đen láy vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn cô.
An Ngu thấy không hỏi được gì, đành phải thay đổi cách khác.
Cô ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với cậu bé, chỉ vào khu dân cư bên cạnh: “Em có thể nói cho chị biết không, nhà em ở trong khu dân cư này à?”
Cậu bé nhìn thoáng qua theo tầm mắt cô, lắc đầu.
An Ngu lại hỏi: “Vậy một mình em đi vào đây sao?”
Cậu bé khẽ cau mày, gật đầu. Một lát sau, rốt cuộc cậu bé đã mở miệng, giọng nói trong trẻo: “Nhưng em không biết đường ở đây.”
An Ngu nắm chặt lòng bàn tay.
Phá án rồi, cô đoán đứa bé này tám phần là bị lạc bố mẹ, không tìm được đường về nhà.
Trên tin tức luôn đưa tin về những chuyện này, khoảng thời gian trước có một đứa bé lạc đường, bố mẹ nôn nóng, cả thành phố hỗ trợ tìm kiếm, đáng tiếc đến khi tìm được thì đứa bé đã chết đuối.
Tuy An Ngu không thích xen vào việc của người khác, nhưng cũng không đành lòng để một mình đứa bé lưu lạc bên ngoài, lập tức lấy điện thoại ra gọi 110.
“Em đừng sợ, chị tìm chú cảnh sát giúp em, chắc chắn bọn họ sẽ đưa em về nhà.”
“Em không cần!”
Cậu bé thét chói tai, bắt lấy cánh tay cô, ngăn cản: “Em không muốn về nhà!”
Ngón tay bấm số điện thoại của An Ngu dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía cậu bé.
Khác hẳn với mèo con đáng thương vừa rồi, lúc này cậu bé mím môi, nghiêm mặt, ánh mắt sợ hãi cũng nhiều thêm vài phần khí thế và quật cường, giống con thú nhỏ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Xem ra sự việc có ẩn tình khác.
An Ngu suy đoán có thể là cậu bé bỏ nhà đi, ánh mắt dừng ở vết thương bên thái dương của cậu bé, trong lòng hiểu rõ bảy tám phần.
“Được, chúng ta không tìm cảnh sát.”
An Ngu cất điện thoại, quyết định an ủi cảm xúc của cậu bé trước.
Cậu bé nhìn cô trong chốc lát, thấy cô không muốn gọi điện thoại báo cảnh sát nữa, bèn thu lại móng vuốt nhỏ sắc bén, trở về với dáng vẻ nhút nhát sợ sệt.
Nhưng tóm lại như vậy cũng không phải cách, một đứa bé thoạt nhìn chỉ bốn năm tuổi lưu lạc đến nơi không người quen biết, ngay cả khi ở nhà bị oan ức, cũng không thể một mình đi ra ngoài, rất nguy hiểm.
May mà gặp phải cô, lỡ như gặp trúng bọn buôn người, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
An Ngu có cảm giác nhặt phải củ khoai lang nóng phỏng tay, lúc này quản cũng không được, mà mặc kệ cũng không xong.
Cô liếc nhìn thấy đối diện có một cửa hàng bán đồ ăn sáng đang mở cửa, một tia sáng lóe lên trong đầu, cô hỏi: “Em đói bụng không? Muốn đi ăn sáng với chị không?”
Cậu bé khẽ nhăn mày, dường như đang phân vân.
Nhưng nhìn gương mặt dịu dàng, không có ý xấu của cô, hơn nữa bụng cậu bé đã sớm đói không chịu nổi, liền gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Vâng.”
Vì thế An Ngu kéo tay bé, đi về phía đối diện, dự định lát nữa nhân lúc bé ăn cơm thì lén gọi điện thoại báo cảnh sát.
Bầu trời phía đông dần lộ ra ánh sáng, đèn đường cũng không biết đã tắt từ khi nào, bắt đầu có một vài chiếc xe đi trên đường.
An Ngu nhân cơ hội giới thiệu: “Chị là An Ngu, em có thể nói cho chị biết tên không?”
“Không được, nói cho chị rồi, chị sẽ nói chú cảnh sát đưa em về nhà.”
Khóe miệng An Ngu co giật.
Trẻ con bây giờ sao vậy nhỉ, cả đám đều tinh ranh thế chứ.
Còn nữa, rốt cuộc cậu bé không muốn về nhà đến mức nào vậy.
An Ngu làm bộ buồn bã: “Không công bằng, chị đã nói tên cho em biết rồi, còn đưa em đi ăn cơm, vậy mà ngay cả cái tên em cũng không chịu nói cho chị.”
“Mộ Lệ Hành.”
“Cái gì? Em nói tên em là gì?”
“Em tên Mộ Lệ Hành.”
Bước chân An Ngu đột nhiên dừng lại, cả người hoàn toàn tỉnh táo.
Một chiếc xe phanh lại bên cạnh, tài xế ấn còi điên cuồng, ló đầu ra: “Không muốn sống nữa à!”
An Ngu vội vàng bước nhanh kéo cậu bé đến ven đường, dừng lại trước cửa tiệm, khó tin hỏi lại lần nữa, vẫn nhận được câu trả lời tương tự.
Nếu nói vừa rồi cô còn nghi ngờ đứa bé này là con trai riêng của Mộ Lệ Hành, thì bây giờ cô đã hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một đứa bé như được khắc ra từ một khuôn với Mộ Lệ Hành và cũng trùng tên Mộ Lệ Hành…
Chuyện này quá sức tưởng tượng rồi.
An Ngu mạnh mẽ thu hồi suy nghĩ, bình ổn tâm trạng, ngồi xổm xuống hỏi: “Vậy bố mẹ em tên gì?”
Sợ cậu bé lo lắng bị đưa về nhà, An Ngu vội vàng bổ sung một câu: “Em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không nói với chú cảnh sát, chỉ là chị muốn biết một chút tình huống của em. Lỡ may có người hỏi em là ai, chị không trả lời được, trở thành kẻ lừa đảo buôn bán trẻ em rồi bị bắt lại thì quá oan uổng.”
Cậu bé nghe xong lời nói của cô, do dự một chút, rồi nói cho cô biết: “Mộ Văn Sơn, Lâm Nhã Như.”
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!
An Ngu không nhịn được điên cuồng chửi bậy trong lòng.
Chuyện này so với vừa rồi cậu bé nói tên mình là Mộ Lệ Hành còn khiến cô khϊếp sợ hơn, tựa như có tiếng sấm nổ đùng đoàng trên đầu.
Không bởi lý do nào khác, vì trong sách có cốt truyện bí mật chỉ mình An Ngu mới biết được…
Trong khi mọi người đều cho rằng Mộ Lệ Hành là thế hệ giàu có thứ ba, cháu trai ông Mộ, người nối nghiệp tương lai của tập đoàn nhà họ Mộ, rút khỏi giới giải trí sẽ trở về kế thừa gia sản tiền tỷ, thì chỉ có cô biết, Mộ Lệ Hành không phải cháu trai ông Mộ, mà được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.
Năm Mộ Lệ Hành bảy tuổi, bố mẹ chết trong một vụ tai nạn xe cộ, bị đưa đến trại trẻ mồ côi, đúng lúc gặp ông Mộ cũng vừa mất cả con trai, con dâu và cháu trai vì tai nạn đi đến trại trẻ để tự an ủi nỗi nhớ nhung.
Lần đầu gặp Mộ Lệ Hành, ông Mộ đã thấy có duyên phận, nên đã nhận anh về, nuôi dạy như cháu ruột.
Chỉ là sau khi Mộ Lệ Hành lớn lên khăng khăng muốn gia nhập giới giải trí, không muốn kế thừa gia nghiệp nhà họ Mộ.
Mộ Văn Sơn và Lâm Nhã Như mà cậu bé nhắc đến là bố mẹ cặn bã, vì tình cảm vợ chồng bất hòa, động một chút là trút giận lên người Mộ Lệ Hành, gây cho anh nỗi ám ảnh từ thời thơ ấu.
Chẳng trách cậu bé không muốn về nhà, còn cả người thương tích.
Hóa ra bỏ nhà đi thật.
Nghĩ vậy, ánh mắt An Ngu nhìn về phía cậu bé phức tạp hơn nhiều.
“Con trai riêng” biến thành bản thân Mộ Lệ Hành khi còn nhỏ…
Nếu không phải cô là một người xuyên sách, thật sự rất khó tin những chuyện xảy ra trước mắt.
Nhưng cô vẫn không hiểu, vì sao Mộ Lệ Hành lúc nhỏ lại đến thế giới này, còn trùng hợp ở gần khu dân cư cô sắp vào ở.
Còn nữa, nếu Mộ Lệ Hành lớn biết sự tồn tại của cậu bé sẽ là khung cảnh thế nào.