Mặc dù suy nghĩ này có chút vô liêm sỉ, có chút vong ân bội nghĩa, nhưng không còn cách nào khác, bản thân cậu vốn là một kẻ bẩn thỉu, xuất thân từ những con đường lang thang, cậu mãi mãi chỉ biết suy nghĩ cho chính mình.
Hiện tại cậu không rõ mình là hình ảnh gì trong mắt Long Thần, cũng không định sớm lộ ra bộ mặt thật của mình.
Bộ mặt thật đáng ghê tởm của cậu, không ai sẽ thích nó cả.
Nếu vậy, cậu sẽ mất đi vị Long Thần này, một con át chủ bài có thể lợi dụng được.
Nghĩ như vậy, vị Long Thần này bỗng trở thành một trong những chướng ngại lớn nhất trong việc cậu gϊếŧ Hoắc Nam.
Đôi mắt Hàn Tinh hiện lên một ánh nhìn u ám.
Sa Sa Bá Cách tựa đầu vào tay, không thể hiểu hết những toan tính trong lòng Hàn Tinh lúc này, nhưng khi thấy Hàn Tinh đột nhiên cúi đầu, mặt nhăn nhó, có vẻ không vui, hắn liền lo lắng, nhanh chóng gõ chữ hỏi.
[Sao vậy?]
[Có người, bắt nạt cậu, sao?]
Nhìn vào hai dòng chữ này, Hàn Tinh dường như nhận ra điều gì đó.
Cậu mỉm cười, ngước đầu lên, nhìn Sa Sa Bá Cách với vẻ đáng thương: “Không có gì đâu, Long Thần đại nhân.”
“Chỉ là bị một vài người nào đó làm nhục một chút thôi.”
“Nhưng có hơi buồn một chút, Long Thần đại nhân, tôi không sao mà.”
Cậu thay đổi ý định rồi.
Nếu vị Long Thần này chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại trong việc gϊếŧ Hoắc Nam, tại sao không để hắn trở thành đôi mắt quan sát Hoắc Nam của chính mình?
Chuyển sự chú ý của hắn đi, tự nhiên sẽ không còn giám sát mình nữa.
Sa Sa Bá Cách nhíu mày, hoàn toàn không biết mình sắp bị lợi dụng, ngốc nghếch gõ chữ hỏi:
[Là, ai?]
Là ai mà dám bắt nạt nhóc con của anh?
…
Đã cắn câu.
Hàn Tinh nhìn hai chữ đó, khẽ nhếch miệng cười.
Vị Long Thần này thật sự rất dễ lừa.
Suy nghĩ một chút, cậu ngẩng đầu lên, mỉm cười, bỏ thêm một chút kịch tính và nói với giọng đầy cảm xúc: "Tôi không dám nói, tôi cũng không thể nói... người đó là người mà tôi không thể đắc tội được..."
Mục đích của cậu rất rõ ràng, là để khơi dậy lòng thương hại và sự đồng cảm của đối phương, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tức giận để đạt được hiệu quả mà cậu mong muốn.
Mặc dù có chút vô liêm sỉ, nhưng cách này rất hiệu quả. Kiếp trước, trong hoàn cảnh ác mộng đó, cậu đã dựa vào cách này để đạt được nhiều mục tiêu.
Diện mạo mà cậu ghét nhất cũng trở thành một trong những vũ khí của cậu.
Tất nhiên, những kẻ bị cậu lợi dụng cuối cùng cũng bị cậu xử lý.
Đáng đời.
Cậu nói rất chậm, Sa Sa Bá Cách khó khăn lắm mới hiểu được.
Nghe xong câu đó, cảm xúc phẫn nộ của Sa Sa Bá Cách ngay lập tức bị chặn lại, não bộ cũng dần trở nên tỉnh táo.
Hàn Tinh nói không sai, nếu kẻ ức hϊếp cậu thực sự là một nhân vật quyền lực, thì mình thực sự phải cẩn trọng.
Không cần nói đến việc mình chưa có cách nào để giúp Hàn Tinh trút giận, ngay cả khi có, đối phương sau khi điều tra chắc chắn sẽ lần đến Hàn Tinh.
Không những mình không thể giám sát Hàn Tinh mọi lúc mọi nơi, mà hiện tại cũng không có cách nào để bảo vệ cậu ấy. Nếu xảy ra chuyện gì, e rằng mình sẽ không làm gì được.
Hắn không thể hành động liều lĩnh... Không giống như hắn, Hàn Tinh là người thật sự đang sống trong thế giới đó. Nếu hắn vì một phút nóng giận mà làm gì đó, thì chỉ khiến Hàn Tinh gặp nguy hiểm hơn.
Mặc dù hắn rất thích Hàn Tinh và rất tức giận với kẻ ức hϊếp cậu, nhưng lúc này đây, hắn cần phải kiềm chế.
Cho nên... Hàn Tinh đang nhắc nhở hắn phải không?
Hắn vỗ đầu, không chỉ cảm thán về sự nhìn xa trông rộng của Hàn Tinh, mà còn cảm thán về sự thấu hiểu mục đích của Hàn Tinh với hắn, thế mà hắn có thể hoàn toàn ngầm hiểu được ý của cậu.
Sa Sa Bá Cách cảm thấy có chút tự hào.
[Được.] Hắn nhanh chóng gõ chữ [Vậy thì, không nói.]
Tạm thời nhịn cơn giận này.