Ngón tay của Sa Sa Bá Cách lơ lửng giữa không trung, hắn cụp mắt lẳng lặng nhìn nhóc con bên trong tấm kính thuỷ tinh.
Hắn cau mày, ngón tay hơi cuộn lại dùng khớp xương gõ gõ vào màn hình: “Sao cậu ấy không cử động? Bị kẹt rồi à?”
“Thoạt nhìn giống như bị thứ gì đó làm kinh sợ.” Thần Thụ chậm rãi đáp.
“Kinh sợ. Vì sao chứ?” Sa Sa Bá Cách hỏi, “Là chỗ nào của ta dọa đến cậu ấy à?”
“Bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi khi có dòng chữ đột ngột xuất hiện trước mắt.” Thần Thụ trả lời, “Nhưng tại sao ngài lại muốn nói như vậy?”
“Nói cái gì?” Sa Sa Bá Cách quay đầu lại nhìn nó, “Nói ta muốn bảo vệ cậu ấy à?”
Thần Thụ run run thân mình thể hiện sự khẳng định.
“Lão Thụ, ta là thần bảo hộ.” Sa Sa Bá Cách cười, “Ngươi cứ coi đó là bản năng của ta đối với kẻ yếu đi.”
“Ngài không nên tùy tiện tiết lộ thân phận của mình, bệ hạ.” Thần Thụ nói: “Chúng ta là thần.”
“Liên quan gì đến chuyện đó.” Sa Sa Bá Cách không để bụng, “Không phải ngươi nói, cậu ấy chỉ là ảo sao?”
Thần Thụ trầm mặc không nói.
Một lần nữa Sa Sa Bá Cách đặt tầm mắt quay trở lại màn hình, phát hiện người tí hon vẫn còn sững sờ ở nơi đó.
… Thoạt nhìn bị dọa không nhẹ.
Hắn ngoắc ngón tay, định an ủi người tí hon một chút.
Hắn mở khung thoại ra, dưới sự chỉ dẫn của thần thụ nhập một dòng chữ vào.
[Cậu không cần phải sợ] Hắn đánh chữ [Ta không có ác ý.]
Hàn Tinh dường như đã tỉnh táo lại, cậu chăm chú nhìn vào giữa không trung, sau đó cúi người xuống nhặt con dao để lên mặt bàn.
Cậu ngẩng đầu lên: “Là ngài đã cứu tôi sao?”
Giọng nói mềm mại, còn mang theo sức hút của người trẻ tuổi, cùng với giọng nói tục tằng của các thú nhân mà Sa Sa Bá Cách nghe được một chút cũng không giống nhau. Hắn nhìn Hàn Tinh, chỉ thấy nhóc con ngẩng đầu, mái tóc màu hạt dẻ mỏng manh tùy ý rủ xuống, mắt to chớp chớp, trực tiếp đánh thẳng vào trái tim Sa Sa Bá Cách.
Thật.. Thật sự rất đáng yêu, hóa ra trên thế giới này còn có một đứa nhỏ đáng yêu như vậy sao?
Hắn là rồng, trời sinh đã thích những thứ đẹp đẽ, mà gu thẩm mỹ của những thú nhân là cả người cơ bắp cường tráng, cùng thẩm mỹ của Sa Sa Bá Cách hoàn toàn không dính dáng đến nhau.
Nhưng người tí hon này không giống vậy, cậu giống như lớn lên trên gu thẩm mỹ của Sa Sa Bá Cách, nhất cử nhất động đều giống như đoạt mất hồn phách của hắn.
Hắn cúi đầu suy nghĩ vấn đề mà người tí hon hỏi.
Cứu cậu… Cứu cậu cái gì?
Hắn bị vẻ đẹp của người tí hon mê hoặc đến mức khiến hắn không chú ý tới việc vừa rồi người tí hon đang làm cái gì. Nhưng hắn vẫn muốn kể công với cậu.
Hắn mím môi, mặt có chút nóng lên, mặt dày vô sỉ dưới sự trợ giúp của lão thụ đánh xuống một dòng chữ: “Đúng vậy.”
Hàn Tinh nhìn không trung lại xuất hiện một hàng chữ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Là cái người tự xưng là Thần này cứu mình sao? Khiến cho mình có thể sống sót sau vụ nổ?
Vừa rồi anh ta nói sẽ bảo vệ mình.
Nhưng mà… Vì sao chứ?
Hàn Tinh nắm chặt tay, móng tay bấm vào da thịt. Cậu biết, trên trời sẽ không tự rớt xuống miếng bánh có nhân, thế gian cũng không có bữa cơm nào là miễn phí, chuyện này hết thảy đều phải trả một cái giá lớn.
Cậu cân nhắc lời nói của mình, ngập ngừng hỏi: “Vì sao lại muốn làm như vậy?”
Vì sao lại muốn giúp cậu?
Về phía Sa Sa Bá Cách, trải qua sự phiên dịch của Thần Thụ, Tự nhiên sẽ biết được vấn đề của Hàn Tinh.
Cái gì mà vì cái gì? Đương nhiên là vì cậu đẹp rồi.
Hắn không phải là người thích nói dối, vừa mới lừa Hàn Tinh một lần cho nên bây giờ không nuốn nói dối nữa. Vì thế hắn chậm rãi nhập chữ vào: [Bởi vì cậu rất đẹp.]