Thân là ảnh hậu quốc tế, xung quanh tôi có rất nhiều vệ sĩ, trợ lý, giá của bất kỳ món đồ nào trên người tôi đều là sáu con số.
Mà những người đàn ông theo đuổi tôi, nhìn lên thì có người giàu có nhất, nhìn xuống thì có nam diễn viên trẻ tuổi có độ nổi tiếng cao, họ đều vây quanh tôi để lấy lòng, chỉ để yêu cầu tôi nhìn họ lâu hơn một chút.
Tất cả những điều này đều khiến em gái Sở Tiêu của tôi ghen tị đến phát điên.
Mỗi lần tôi về nhà ăn Tết, Sở Tiêu luôn nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt vừa tủi thân vừa oán giận:
"Sở Nhiên, chị nói xem nếu như năm đó người thôi học bước chân vào giới giải trí là em, còn chị thì đi học, thì hiện tại em sẽ là ảnh hậu quốc tế nhỉ?"
Thấy tôi không trả lời, con bé tiếp tục nói: "Em nhất định sẽ leo cao hơn chị, bởi vì lúc đó em đẹp hơn chị nhiều".
Trong lòng Sở Tiêu vẫn không cam tâm, lúc đó nó lựa chọn đi học, thi tuyển sinh đại học nhưng chỉ đỗ vào trường hạng hai, hiện tại đang làm thư ký cho một công ty, cũng đã 29 tuổi rồi, lương hàng tháng chưa đến 10.000 tệ.
Mà năm đó, rõ ràng mọi phương diện tôi đều không giỏi bằng nó, nhưng vì tôi đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, bước chân vào giới giải trí, quay bộ nào cũng nổi, tài nguyên vô tận, sau đó được nâng lên thành ảnh hậu.
Bây giờ tôi đã ba mươi tuổi, còn định kỳ chăm sóc da, nên nhìn qua trông trông như một cô gái hai mươi tuổi. Còn nó mới hai chín tuổi mà vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
Sở Tiêu càng nói cách kích động, đắm chìm trong tưởng tượng của mình không cách nào thoát ra được, mà tôi thực sự rất mệt mỏi, ngủ quên trên ghế sô pha.
Đột nhiên có một tiếng động lớn, bình gas phát nổ.
Đầu tôi lập tức bị một miếng sắt đập vào, trong cơn đau đớn dữ dội, tôi lập tức mất đi ý thức...
"Nhiên Nhiên, Tiêu Tiêu, hoàn cảnh nhà chúng ta thật sự không đủ khả năng cho hai con đi học."
Mẹ tôi lau nước mắt, trong ngực còn ôm tro cốt của bố.
"Bố con đi rồi, còn nợ một khoản lớn, tiền lương của mẹ lại không có bao nhiêu, hai con... hai con xem một chút xem đứa nào có thể thôi học để phụ giúp gia đình. Mẹ rất xin lỗi các con..."
Mẹ còn chưa nói xong thì Sở Tiêu đã vội đứng dậy:
"Mẹ, để con thôi học!"
"Hôm qua, con với chị đi ra phố gặp phải người tìm kiếm ngôi sao, nói là muốn ký hợp đồng với hai chị em chúng con. Bây giờ hoàn cảnh trong nhà như vậy, con cũng không thể không quan tâm được, để cho chị đi học đi, con sẽ vào giới giải trí thử sức một chút!"
Mẹ thở dài, không nói gì thêm.
Mà tôi đã phản ứng ngay lập tức.
Đây là tôi với Sở Tiêu đều được trùng sinh! Còn được trùng sinh về ngày đưa ra lựa chọn!
Bây giờ tôi mười bảy tuổi, vẫn đang học lớp 11.
Sở Tiêu mười sáu tuổi, học lớp 10.
Gia đình phá sản, bố tôi nhảy lầu, để lại một mớ hỗn độn.
Một mình mẹ tôi không gánh vác nổi, nên mới để một trong hai chúng tôi thôi học, đi làm thêm để phụ giúp gia đình.