Khi Dị Dạng Nhỏ Tham Gia Trò Chơi Thoát Hiểm

Chương 57: Học đường kinh hoàng trong rạp chiếu phim 5D

Tiếp tục, hai người cảnh sát gõ cửa bước vào, dùng giọng điệu rất dịu dàng cùng tràn đầy thương cảm, hỏi thăm về việc cách đây không lâu khi Tiêu Dịch bị xác chết đè lên.Sau vài cốc nước nóng và hai viên thuốc ngủ, dị dạng nhỏ luôn trong trạng thái mắt lờ đờ ngây ngốc, mỗi câu hỏi chỉ trả lời qua loa có lệ, dường như rất kháng cự khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó.

Hai người cảnh sát rất thông cảm, hiểu cho bạn học Tiêu Dịch, sau khi xác minh rõ tình hình, họ đóng cửa và ra về, để lại một mình Tiểu Dị nghỉ ngơi.

Vì đây là bộ phim chiếu ở rạp của thành Hoan Nhạc, nên chắc chắn trong suốt quá trình chiếu phim, số người chết không chỉ một hoặc hai người... Nhưng dù có những cái chết bí ẩn xảy ra liên tục, cũng không đến mức khiến tất cả những thử thách viên đều gặp nguy hiểm đến tính mạng chứ?

Ngay cả phụ huynh, giáo viên, hiệu trưởng đều ưu tiên việc học, mỗi ngày gϊếŧ một người mà vẫn không nghỉ học, thì cũng phải mất mười mấy năm mới gϊếŧ mấy ngàn người trong toàn trường...

Đây là một bộ phim kinh dị, chứ không phải là một bộ phim truyền hình sử thi hoành tráng.

Dị dạng nhỏ càng tò mò về quy luật tử vong của trường, theo giới thiệu tóm tắt, tất cả học sinh đều chết theo cách được mô tả trong những câu chuyện ma quái trên diễn đàn?

Dị dạng nhỏ rút một thiết bị cổ xưa là điện thoại ra khỏi túi áo, bấm lung tung vài cái, sau khi hiểu sơ qua cách hoạt động của nó, cậu thông minh đăng nhập vào diễn đàn của trường.

Thời đại này, mặc dù Hoắc Ly đang sống ở một hành tinh kém phát triển, công nghệ vẫn chưa cao lắm, nhưng điện thoại thông minh thì ai cũng có một cái.

Trường trung học số 1 thành phố cũng không có quy định cấm mang điện thoại vào.

Vì vậy, diễn đàn trường học hiện tại đang rất bùng nổ, dị dạng nhỏ có thể thấy qua những tiêu đề trên trang chủ rằng, hiện tại do sự kiện nghiêm trọng xảy ra đột ngột, toàn trường tạm thời cho học sinh nghỉ học về nhà.

Vì vậy, hầu hết học sinh không phải đi học đều đổ xô vào diễn đàn, tám chuyện về những thông tin lúc đó.

[Xác chết được giấu trong tủ đồ của anh Tiêu Dịch, có phải thật không?] Có vẻ như một học sinh trung học năm nhất đăng bài.

[Hôm qua sau khi tan học, Lý Lôi vẫn ổn, không biết sao lại..] Bạn học của nạn nhân Lý Lôi, còn sợ hãi khi tham gia thảo luận.

[Vừa nãy Tiêu Dịch mới chạm vào tay thằng quái thai trong lớp mình, một phút sau thì chuyện này xảy ra!] Đương nhiên là bạn học nào đó trong lớp 2(3) muốn gây ra hỗn loạn.

Nhưng bài đăng luôn đứng đầu và sôi nổi nhất vẫn là bài đăng khởi nguồn cho những câu chuyện ma quái trong trường: [Các bạn ơi, chúng ta hãy cùng nhau kể một câu chuyện ma kinh dị nhé!]

Chính bài đăng này đã thu thập được hàng chục câu chuyện ma nhỏ, sau đó chủ bài đăng đã chọn lọc lại 10 câu chuyện ma kinh dị rồi sắp xếp lại, được gọi là những câu chuyện ma của trường trung học số 1 thành phố trên diễn đàn.

Tiểu Dị mở bài đăng ra, những bình luận mới nhất đều tỏ ra kinh ngạc:

“Trời ơi, không thể nào! Giống hệt câu chuyện đầu tiên...”

“Mình đã đọc câu chuyện này trước đó, bây giờ cảm thấy lạnh sống lưng, quá đáng sợ!”

“Chắc chắn là chuyện ma quái...”

Dị dạng nhỏ mất hết mấy phút, mới tìm thấy các câu chuyện mà chủ bài đăng đã tổng hợp:

Câu chuyện 1: Người chết đuối biết đi

Vào lúc 2 giờ sáng, một học sinh trung học như thường lệ đang say giấc trên giường. Đột nhiên, cậu ta ngồi bật dậy không báo trước, mặc đồng phục và giày dép, mở cửa phòng và đi về phía trường học trong đêm tối.

Cậu ta cứng đờ trèo qua bức tường, đi thẳng vào hồ nước của trường, nằm sấp xuống làn nước lạnh chỉ sâu nửa mét.

Nước tràn vào mũi, miệng, tràn vào phổi khiến cậu ta ho sặc sụa và vùng vẫy dưới nước, nhưng cậu ta không hề đứng dậy... cho đến 7 phút sau...

Cạch, cạch, cạch.

Đó là tiếng bước chân với đế giày lấm bùn.

Tôi đã chết rồi sao, sao tôi lại chết được? Cậu ta liên tục tự hỏi mình.

Tôi sẽ ẩn náo vào tủ đồ tiếp theo, ha ha...

——

Ánh mắt của dị dạng nhỏ đọng lại ở câu cuối "tủ đồ tiếp theo", nhưng điều gì là "tiếp theo"... Mình không thể xui xẻo đến vậy chứ!

Dị dạng nhỏ tiếp tục đọc xuống.

Câu chuyện 2: Học sinh không đầu

Cốc, cốc, côc, một loạt tiếng gõ cửa nhẹ vang vọng trong phòng y tế. Cậu ta đứng dậy, đi đến mở cửa...

Tiểu Dị cố gắng nhận biết các chữ cái, vừa đọc đến đó...

Thì bị ba tiếng gõ cửa rất nhẹ làm gián đoạn.

Dị dạng nhỏ biết rõ rằng thứ đứng ngoài cửa không phải là y tá, vì cậu bé có thể tính toán chính xác vị trí các ngón tay gõ vào đâu ở cửa gỗ, chính là mép trên của cửa...

Không ai có thể cao đến vậy, trừ khi đó là một người cao 2m5 trở lên, nên mép trên của cửa gỗ sẽ là điểm gõ cửa thuận tiện nhất.

Hoặc là nó đang lơ lửng trên không.

Dị dạng nhỏ từ bỏ việc đọc hết bài đăng để xem lý do tại sao lại không có đầu, mà trực tiếp kéo chăn đứng dậy, đi đến cửa gỗ của phòng y tế.

Cốc, cốc, cốc, ba tiếng gõ nhẹ lại vang lên từ phía trên.

Dị dạng nhỏ đột nhiên kéo cửa ra...

Edit + Beta: Sairy.