"Tiểu Dị! Nhìn xem, trước khi ăn viên kẹo này, em vẫn rất mong chờ nó phải không?" Chàng sinh cuối cùng cũng thoát khỏi tình huống ngớ ngẩn, suy ngẫm phân tích: "Nhưng bản thân anh khi không mất trí nhớ, lại không chuẩn bị kẹo trái cây cho em, điều này cho thấy..."
“Tuổi thật của em không phải 2 đúng không? Em đã từng ăn kẹo, chính vì lúc không bị mất trí nhớ, anh mới biết em không thích chứ gì?” Tiểu Dị, với tư cách là sinh vật dị hình đã tiến hóa đến cấp bậc cuối cùng, chỉ số thông minh rất cao, không đợi chàng sinh viên nói xong, cậu bé vội vàng đáp lời.
Chàng sinh viên vừa thất bại trong việc làm dịu bầu không khí, bây giờ còn cách gạt đống cà phê cao ngất ngưởng sang một bên, lấy bộ quần áo trẻ em đặt vào lòng cậu bé tóc đen như một món quà, sau đấy hỏi: "Tiểu Dị, em nghĩ đây là năm nào?"
"Năm dương lịch 12034, em có thể nghe thấy nhân viên thí nghiệm nói chuyện." Tiểu Dị hào hứng lật xem chiếc áo khoác có mũ hình chú gấu, gạt bỏ vấn đề tuổi tác của mình sang một bên, bởi chiếc áo này hoàn toàn giống với những gì cậu bé tưởng tượng!
"Những người khác đều nhớ cùng một ngày.” Chàng sinh viên suy ngẫm nói: “Bây giờ là năm 12212 dương lịch.”
"Em 180 tuổi? Em không thể nào già đến mức đó!!!” Tiểu Dị đội chiếc mũ màu nâu có hình chú gấu lên đầu, nghe tin này suýt nhảy lên, âm thanh rầu rĩ: “Hơn nữa, anh chỉ là nhân loại yếu ớt, làm sao có thể sống lâu đến vậy được.”
Chàng sinh viên nghĩ về năm sinh 6xxx của mình, so sánh với định nghĩa "già" của tiểu dị hình, xấu hổ trầm mặc xuống dưới....
Sau một lúc, chàng sinh viên bình ổn tâm trạng đang dao động: "Thực ra, anh chỉ đoán dựa trên nội dung của mảnh giấy, nhưng đối với dị năng giả siêu phàm, sinh mệnh của họ có thể trở nên vô cùng dài lâu."
Lúc này, tiểu dị hình đã mặc đầy đủ quần áo cùng giày mới, không bận tâm đến chuyện kỳ quặc này, còn thò đầu ra háo hức muốn thám hiểm khu vực phòng bệnh, cậu bé vội vàng nói: "Vậy anh đưa mảnh giấy cho em nhìn một cái đi."
Chàng sinh viên thoáng nhớ lại những dòng chữ trên giấy, chỉ cảm thấy đau đầu: "Mặc dù em đã sớm trưởng thành rồi, nhưng bây giờ lại mất trí nhớ, em là trẻ con, tốt nhất không nên biết quá nhiều."
Sau đó, chàng sinh viên không muốn nói thêm nữa, ôm tiểu dị hình trên đài nhảy lấy đà, lao về khu vực phòng bệnh: "Được rồi, chúng ta về thôi. Anh đã dùng tinh thần lực để tra xét, không hiểu sao toàn bộ khoa nhi chỉ có một NPC nhỏ lảng vảng ở hành lang, còn các phòng khác thì lộn xộn chật ních những bệnh nhân lớn tuổi, rất khó ứng phó."
Nói xong, anh kẹp tiểu dị hình đang giương nanh múa vuốt, tiếp tục sải bước lớn về phía cầu thang.
——
Thời gian quay lại nửa tiếng trước.
Lưu Quang cùng cô gái đeo khẩu trang yếu ớt tiến sâu vào hành lang tối đen của khoa da liễu. Nói thật lòng, sau khi nhìn nụ cười rách đến tận gáy ở khoa ung bướu, Lưu Quang vẫn còn e ngại khi bước vào phòng bệnh. Hơn nữa, theo suy luận của tên sinh viên ra vẻ thông minh kia, bệnh nhân khoa da liễu hẳn còn đáng sợ hơn cả khoa ung bướu...
Dù trong tay có đèn pin, nhưng khu vực phòng bệnh u tối có quá nhiều nơi không được chiếu sáng. Càng đi vào sâu, lòng Lưu Quang càng sợ hãi, ai biết được trong bóng tối lờ mờ có khuôn mặt không da thịt nào đó đang chờ mình hay không.
Lưu Quang rùng mình vì những hình ảnh cho chính mình tưởng tượng, liếc nhìn cô gái yếu đuối bên cạnh, những suy nghĩ đồi trụy mới xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Chỉ cần vào được nhà vệ sinh, cô gái mít ướt này còn có thể trốn đi đâu được?
Nước trong đôi mắt cô gái đeo khẩu trang vẫn chưa khô, như một chú thỏ rụt rè bên cạnh Lưu Quang. Chưa từng trải đời, nỗi sợ hãi xung quanh dường như đã lấn áp những lo lắng về kẻ xấu bên cạnh.
Cũng do nhịn quá lâu, khi còn cách nhà vệ sinh vài mét, cô gái đeo khẩu trang vội vã chạy nhanh vào bóng tối, thậm chí không đợi ánh sáng từ đèn pin trên tay hắn.
Nhìn thấy thân hình mảnh mai của cô gái rẽ vào căn phòng kín mít, mọi lý trí trong đầu Lưu Quang tan biến hoàn toàn, vội vàng đi theo.
Hăn quay người bước vào nhà vệ sinh, dùng đèn pin rọi vào căn phòng tối đen.
Đây là nhà vệ sinh công cộng kiểu cũ, chỉ có thể thấy trong phim lịch sử hoặc trên những hành tinh nguyên thủy nghèo nàn. Vạt nước trên nền gạch men vẫn chưa khô, khe gạch men trắng xám bị bẩn nhiều năm thành màu nâu sẫm không thể xóa được, trong không khí thoang thoảng mùi khó chịu của nước khử trùng chất lượng thấp hòa quyện với mùi hôi tởm lợm.
Bức tường trong cùng đối diện với Lưu Quang có gắn một ô cửa sổ hình chữ điền nhưng đã bị đóng đinh bằng gỗ, không lọt qua một tia sáng nào. Tổng cộng có ba gian hàng vệ sinh được xây dựng ở bên phải phía trong, ba cánh cửa gỗ bong tróc hé mở ở các mức độ khác nhau, nhưng từ hướng cửa nhà vệ sinh chỉ có thể nhìn thấy những tấm ván cửa loang lổ.
Trong lòng Lưu Quang rất mất hứng, nhưng không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Hắn ta vung vẩy đèn pin một cách trắng trợn, cố tình chiếu vào khe hở dưới các buồng vệ sinh: "Em gái, em đang ở buồng nào vậy?"
Giọng nói Lưu Quang lộ ra ác ý: "Em có muốn anh vào cùng em không?"
Hắn ta đột ngột vươn tay kéo toang cánh cửa đầu tiên, nhưng không thấy bóng dáng của cô gái đeo khẩu trang. Lưu Quang không hề thất vọng, ngược lại, hắn ta quay sang buồng thứ hai với vẻ mặt như trêu chọc một bé thỏ trắng, thong thả mở cánh thứ hai.
Tuy nhiên, khi tầm nhìn mở rộng, điều hiện ra trước mắt là cái bệ xí màu trắng và một thùng rác nhựa cũ kỹ. Có vẻ như cô gái xinh đẹp này đang ở trong buồng thứ ba, Lưu Quang đoán vậy, anh ta chiếu đèn pin vào khe hở dưới buồng cuối cùng. Từ góc nhìn của buồng thứ hai, có thể thấy cái chân gầy của cô gái đứng bên bệ xí.
Ánh mắt Lưu Quang lóe lên vẻ đầy ác ý, mặc dù có chút kỳ lạ khi cô gái hay khóc lóc lại có thể lặng thinh ngay lúc này, thậm chí không hề thút thít tiếng nào. Nhưng bây giờ hắn ta không còn quan tâm đến nó nữa, bước tới và kéo toang cửa buồng cuối cùng.
Nụ cười xấu xí của Lưu Quang bỗng chốc cứng đờ.
Bên trong trống rỗng, không có gì cả.
Lý Quang thấy cảm giác không lành đang từ từ dâng lên, hắn ta vội vàng lùi lại một bước về bên phải, một lần nữa mở cửa buồng thứ hai-- trống rỗng, mở cửa buồng thứ nhất-- vẫn trống rỗng!
Lưu Quang đứng trước ba ngăn mở toang không bóng người, mồ hôi lạnh ập đến làm đẫm cả lưng, hình ảnh đôi chân trắng bệch của cô gái bên bệ xí lúc nãy hiện lên trên đầu hắn như bóng ma, khiến nỗi sợ hãi của Lưu Quang giống như mầm leo, xiết chặt trái tim đang đập thình thịch.
Vất vả lắm mới thoát khỏi sự cứng đờ do sợ hãi, Lưu Quang nuốt nước bọt, cầm chiếc đèn pin ngày càng yếu ớt chiếu vào chậu rửa tay nối liền, sau đó đột ngột chiếu vào không gian tối om dưới chậu!
Chỉ là một cây lau nhà nằm ngang, Lưu Quang không dám bước vào. Rốt cuộc, cô gái đeo khẩu trang đã mất tích một cách bí ẩn, hắn ta cũng không muốn dẫm phải bẫy một cách mù quáng.
Lưu Quang đứng yên tại chỗ, dùng đèn pin lướt nhẹ qua mặt gương, vòng ra sau bức tường xi măng quét vôi trắng, rồi chiếu sáng khoảng trống giữa buồng vệ sinh và bức tường... Không có gì cả.
Chỉ có những viên gạch men hình vuông, ướt sũng phản xạ ánh sáng màu cam vàng. Tim Lưu Quang đập thình thịch, anh ta cuối cùng đã tìm thấy điểm kỳ lạ của nhà vệ sinh này! Toàn bộ bệnh viện mặc dù bẩn thỉu và hỗn độn, không có một chất lỏng nào, giống như tình trạng rã rời theo năm tháng, trên người các bệnh nhân và y tá chỉ có mùi thối rữa, làm gì có mùi của người sống.
Nhưng nhà vệ sinh này lại sống động một cách đáng sợ, bầu không khí hôi thối ẩm ướt, sàn nhà lấp lánh những vũng nước phản chiếu... Như thể thường xuyên có người sử dụng vậy! Nhưng ở một nơi thế này, người sử dụng sẽ là thứ gì? Ai đã lau sàn ở đây?
Cạch.
Tiếng khóa cửa vang lên khe khẽ phát ra từ cửa vào.
Lưu Quang cứng đờ người, chậm rãi chiếu đèn pin vào đó, vô số hình ảnh quỷ dị hiện lên trong đầu... cho đến khi hắn ta nhìn rõ thứ đã khóa cửa là một bàn tay.
Chỉ là một bàn tay.
Một bàn tay mảnh mai bị cắt đứt từ cổ tay đang bám vào ổ khóa, duy trì tư thế dùng ngón tay chốt cửa. Sau đó, năm ngón tay thả lỏng, "lạch cạch" một tiếng, rơi xuống đất giống như con rết trắng, các ngón tay đan xen nhau bò về phía chân Lưu Quang...
Lúc này, Lưu Quang hoàn toàn bị doạ điên! Hắn hét lên một tiếng chói tai, nhảy qua bàn tay đứt lìa đang bò trên sàn, lao đến cửa run rẩy vặn tay nắm. Không ngờ, ổ khóa cửa sắt bình thường này không thể vặn bằng bất cứ cách nào giống như trong vài giây ngắn ngủi, nó bị hàn chặt bởi một sức mạnh vô hình nào đó.
Càng không mở được khóa, Lưu Quang càng hoảng loạn, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất là mở khóa và thoát ra ngoài. Không mở được, vẫn không mở được!
Bây giờ hắn ta không dám quay đầu nhìn cảnh tượng phía sau, chỉ biết rịn mồ hôi, cứng đơ lặp đi lặp lại động tác này, lòng bàn tay bị mảnh sắt rạch xước mà không hề hay biết.
Bỗng nhiên một cơn lạnh buốt chạm vào cẳng chân Lưu Quang, khiến hắn giật bắn người, co rúm lại rồi đá mạnh về phía sau vài lần, sau đó hoàn toàn mất kiểm soát!
"Mở cửa cho tao, mở cửa ra!" Lưu Quang gào thét điên cuồng, dùng những cú đấm to bằng cái bát đập ầm ầm vào cánh cửa gỗ. Không hiểu sao, cánh cửa gỗ bình thường lại cứng như thép.
Một dị năng giả hệ sức mạnh, Lưu Quang liên tục đấm hàng chục cái mà không thể phá vỡ được, chỉ tạo ra một khe hở nhỏ bằng ngón tay.
Lưu Quang ước gì có thể chui qua khe hở để thoát khỏi nhà vệ sinh kỳ quặc này ngay lập tức, nhưng rõ ràng là không thể.
Tuy nhiên, khe hở nhỏ bé này như nguồn hy vọng, hoàn toàn kích hoạt được tiềm năng của hắn! Hắn dốc hết dị năng của mình đập liên hồi... Cánh cửa vỡ một mảnh nhỏ rồi lại vỡ một mảnh nhỏ, vết thương ở eo của Lưu Quang bị xé dữ dội mà rách to hơn, máu thấm ướt quần ngủ, từng giọt nhỏ xuống sàn gạch men trắng...
Cuối cùng, Lưu Quang vung một cú mạnh hết sức, cánh cửa bị hất tung một nửa lộ ra không gian đen kịt phía sau...
Lưu Quang không thể chịu đựng được sự kinh hoàng của nhà vệ sinh thêm một giây nào, hắn liều mạng xoay người chui ra ngoài, cho đến khi toàn bộ phần lưng thoát khỏi phạm vi cửa nhà vệ sinh, cảm giác gai nhọn sau lưng mới biến mất.
Lưu Quang vội vàng nhảy sang một bên, đảm bảo rằng dù bên trong có vươn ra thứ gì cũng không thể chạm tới hắn, sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi ngã phịch xuống đất, không còn sức để bước thêm.
Nhưng ngay giây tiếp theo, luồng lạnh lẽo bất chợt ùa lên sống lưng, tay chống xuống đất của Lưu Quang bắt đầu run rẩy dữ dội, bởi vì dưới tay hắn ta không phải là sàn đá cẩm thạch khô ráo phủ đầy bụi mỏng, mà là... gạch men lạnh lẽo ẩm ướt.
Lưu Quang dùng chút sức lực cuối cùng nhảy dựng lên, hướng đèn pin chiếu sang bên cạnh.
Bên cạnh hắn là ba buồng vệ sinh mở toang cửa!
Chiếu đèn pin xa hơn là tấm gương cùng bồn rửa tay bẩn thỉu, cây lau nhà nằm ngang dưới sàn, những vệt máu đỏ sẫm trong khe hở gạch men trắng vuông vức ở vị trí sát cửa... Đó là máu của chính mình.
Đây chính là nhà vệ sinh hắn vừa mới trốn thoát!
Vừa rồi, bước nhảy dài của Lưu Quang khi ra ngoài, chẳng qua là từ trước cửa sổ bị bịt kín nhảy sang buồng vệ sinh bên cạnh.
Không, điều này không thể!
Rõ ràng mình đã trốn thoát khỏi nhà vệ sinh, làm sao có thể xuất hiện trước cửa sổ trong cùng của nhà vệ sinh được? Không! Cửa ở ngay đó, mình đã đập nát nó, nhất định có thể trốn thoát, nhất định có thể...
Lúc này, lượng dị năng hệ sức mạnh của Lưu Quang đã bị cạn nghiêm trọng, di chứng làm hắn ta toàn thân nặng nề đến mức không thể di chuyển. Hắn lê lết đôi chân mềm nhũn đang run rẩy, dùng tay chân bò đến bên cánh cửa hỏng cách đó vài bước, nằm sấp xuống đất, sau đó dùng đèn pin chiếu vào không gian đen kịt bên kia cánh cửa...
Đèn pin chiếu sáng không phải hành lang bệnh viện rộng rãi, ở góc sát mặt đất này, chùm sáng vàng vọt lướt qua những viên gạch men vuông vức còn ướt nước, chiếu thẳng vào lưng một người đàn ông trung niên đang quỳ bò trước cánh cửa đã bị hỏng một nửa, chiếc quần short áo thun vô cùng quen thuộc, phần hông bị máu nhuộm đỏ thẫm...
Trong thoáng ấy, toàn bộ máu trong cơ thể Lưu Quang đều đông lại! Nhìn qua khe cửa nhà vệ sinh, Lưu Quang bàng hoàng nhận ra người đang nằm sấp trước mặt chính là mình! Cảnh tượng như thể hắn đang bị soi mói từ phía sau tấm kính thủy tinh đóng đinh trên trần.
Bỗng chốc, "cách cách cách" vang lên từ trên đầu, Lưu Quang nhìn thấy một người phụ nữ đang treo ngược mình từ trên trần nhà, lơ lửng di chuyển về phía hắn trước cửa nhà vệ sinh.
Cơn sợ hãi tột độ như vô số sợi thép lạnh lẽo quấn chặt lấy tứ chi cùng toàn thân Lưu Quang, khiến hắn cứng đờ như tượng đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ treo ngược ngày càng tiến lại gần...
Edit + Beta: Sairy