Nghe thấy hai chữ này, Nhạn Nam Quy chợt nhớ đến dì Lạc, bà chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi cô.
Có lúc Nhạn Nam Quy còn nghi ngờ, cho dù mình có đánh rắm thì dì Lạc cũng sẽ nói "Không hôi đâu, thơm lắm".
Người đã khuất núi, Nhạn Nam Quy khẽ thở dài cúi đầu nhìn chiếc túi nhỏ đựng di vật của dì Lạc.
Lâm Tiểu Huệ mơ hồ nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô mà không nói gì thêm.
May mà xe nhanh chóng đến biệt thự nhà họ Lâm.
Đây là một căn biệt thự cổ nằm ở trung tâm thành phố, năm xây dựng cụ thể có lẽ phải lùi về khoảng bảy tám chục năm trước.
"Nghe nói đây là nơi ở của một vị cụ tổ đã từng bỏ trốn cùng người hầu gái đến đây, sau đó hai người chết trong chiến tranh, căn biệt thự này được nhà họ Lâm thu hồi dùng làm biệt thự nghỉ dưỡng."
Xét cho cùng, Lạc Thành mới là gốc rễ của nhà họ Lâm.
Nhưng ai có thể ngờ được, một ngày nào đó nhà họ Lâm lại bỏ gốc rễ này.
Ngược lại còn chuyển đến An Thành sinh sống.
Biệt thự có diện tích khá rộng, có hòn non bộ, vườn tược rất sinh động.
Lâm Tiểu Huệ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Đại sư có biết xem phong thủy không?"
Nhạn Nam Quy gật đầu, "Biết chút ít, phong thủy của căn biệt thự này không tồi, chỉ là bất lợi cho gia chủ."
Phong thủy không tồi nhưng lại bất lợi cho gia chủ?
Nụ cười trên môi Lâm Tiểu Huệ cứng đờ, sau đó lại nhanh chóng giãn ra, "Thật sao? Là loại bất lợi tuyệt tử tuyệt tôn ấy hả?"
Cô ấy thể hiện quá rõ ràng khiến Nhạn Nam Quy không thể giả vờ như không nhìn thấy.
Đã có mẹ kế rồi, cũng đừng mong Lâm Tiểu Huệ có quan hệ tốt với gia đình.
"Cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy." Nhạn Nam Quy không giải thích thêm bởi vì đã có người ra đón.
Người phụ nữ nét mặt mang theo vẻ u buồn, trong ánh mắt thoáng chút trách móc, "Dì biết con có thành kiến với dì, nhưng ông nội con bây giờ như vậy, con là cháu gái ông yêu thương nhất, sao con có thể không ở bên cạnh ông?"
"Ông con tỉnh rồi, đang tìm con khắp nơi đấy." Mai Thành Tuyết nói xong mới chú ý đến sự hiện diện của Nhạn Nam Quy, "Vị này là..."
Lâm Tiểu Huệ lười để ý đến mẹ kế "Để con đưa cô ấy vào."
Rõ ràng cô ấy và mẹ kế không hòa thuận cho lắm.
Nhân vật chính không che giấu, Nhạn Nam Quy cũng giả vờ như không biết gì mà đi theo Lâm Tiểu Huệ vào trong.
Căn biệt thự lớn khá nhộn nhịp, dù sao nhà họ Lâm con cháu đông đúc, lúc này ông cụ sắp qua đời, để lại bao nhiêu tài sản, ai mà không ham muốn?
Nhà nghèo tranh giành ba cọc ba đồng, nhà giàu tranh giành nhà cửa, đồ cổ và tài sản trị giá hàng chục triệu đô la.
Sứt đầu mẻ trán cũng chỉ có một loại, chẳng cao sang hơn gì so với việc nhà nghèo đánh nhau bằng xẻng.
Sự xuất hiện của Lâm Tiểu Huệ khiến sảnh chính vốn đang náo nhiệt bỗng chốc im lặng hơn rất nhiều.
"Con còn biết đường về à!"
"Ôi chao, Tiểu Huệ về rồi, ông con cứ mong con mãi đấy."
"Đúng là cục cưng của ông nội, thằng con nhà tôi ở bên cạnh ông nửa tháng trời cũng chẳng nghe ông nhắc đến một câu tốt đẹp nào."
"..."
Lời nói mỉa mai chua ngoa này còn khó nghe hơn cả lời chửi bới của cư dân mạng trong phòng livestream.
Nhạn Nam Quy hiểu ra tại sao Lâm Tiểu Huệ không phát triển sự nghiệp ở quê nhà.
Ở đây có khi còn khiến cô ấy bị u xơ tuyến vυ' và u nang mất.
Lâm Tiểu Huệ cười khẩy, "Không còn cách nào khác, ai bảo ông nội thương con nhất."
Cô ấy đã sớm quen với những người họ hàng này, chỉ một câu nói là có thể khiến bọn họ cứng họng.
Nhạn Nam Quy thầm khen ngợi, cao tay!
Đánh rắn phải đánh bảy tấc*, nhanh gọn dứt khoát, rất cao minh.
(Đánh cho chết hẳn nếu không nó sẽ quay lại báo thù)
Lâm Tiểu Huệ trực tiếp dẫn Nhạn Nam Quy lên lầu, mặc kệ những người họ hàng đang xì xào bàn tán.
Đợi đến khi mọi người hoàn hồn thì mới nhận ra sự hiện diện của Nhạn Nam Quy.
"Cô gái kia là ai vậy?"
"Mấy năm nay Tiểu Huệ cũng chẳng hẹn hò ai, chẳng lẽ là..."
Lời vừa thốt ra, sảnh chính lại chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mai Thành Tuyết.
Mai Thành Tuyết chậm rãi bước tới, vốn tưởng rằng Lâm Tiểu Huệ sẽ cãi nhau một trận với người nhà, không ngờ mấy năm nay sống ở bên ngoài, con bé này cũng khôn khéo hơn rồi.
"Tôi cũng không rõ nữa, mọi người cũng biết Tiểu Huệ không ưa gì tôi."
Một người lớn tuổi bực bội liếc nhìn Mai Thành Tuyết, "Cô ngay cả con cũng không sinh được, còn dám nói."
Mai Thành Tuyết mặt mày tái mét, cúi đầu không nói gì thêm.
Trái ngược với sự đông đúc ở sảnh chính, trên lầu tương đối yên tĩnh hơn.
"Tôi còn tưởng bọn họ ở trên lầu." Lâm Tiểu Huệ có chút bất ngờ, "Để tôi vào nói chuyện với ông một lát, lát nữa dẫn cô đi tìm bọn họ."