Bảo Cô Livestream Xem Bói, Cô Đi Bắt Tội Phạm Truy Nã Làm Cái Gì?

Chương 34

Bươm Bướm Ú Ú vội vàng cầm lấy cuốn album ảnh bên cạnh, "Có ạ, đại sư, chuyện này có liên quan đến bố tôi sao? Sau khi mẹ tôi mất tích tâm trạng ông ấy luôn không tốt, nhưng ông ấy đối xử với tôi rất tốt, ông ấy không thể nào..."

Cô ấy không nói nên lời, người bố từ nhỏ đã yêu thương cô hết mực sao có thể là hung thủ gϊếŧ hại mẹ cô được chứ?

【Bươm Bướm Ú Ú, đừng vội, đại sư nói mẹ cô chưa từng bỏ rơi hai bố con cô, có lẽ là có ẩn tình gì đó?】

【Chuyện này khó nói lắm, tình cảm của người đàn ông dành cho vợ và con cái là khác nhau.】

【Sao tôi lại cảm thấy hung thủ chính là người bố này nhỉ?】

"Không thể nào!" Nhìn thấy bình luận này, Bươm Bướm Ú Ú lập tức phản bác, "Bố tôi đã mất vào mùa thu năm ngoái, chắc chắn ông ấy không thể nào làm ra chuyện như vậy được."

Nhạn Nam Quy nhìn cô gái đang kích động, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh trong tay Bươm Bướm Ú Ú, "Bố cô vẫn còn sống."

【Hả, giả chết?】

【Không thể nào, Bươm Bướm Ú Ú vừa mới nói bố cô ấy mất vào mùa thu năm ngoái mà.】

【Mọi người không thấy Bươm Bướm Ú Ú không giống người đàn ông trong ảnh sao?】

【Con không giống bố là chuyện bình thường mà, con trai tôi cũng không giống tôi.】

【Tôi hiểu rồi, ý của đại sư là bố của Bươm Bướm Ú Ú không phải bố ruột, người bố này là kẻ bị đổ vỏ hả!】

Nhạn Nam Quy cau mày, "Tuy không phải bố ruột, nhưng ông ấy vẫn luôn biết thân phận của Bươm Bướm Ú Ú và coi cô như con gái ruột mà nuôi nấng."

Câu nói này như tiếng sấm rền vang bên tai khiến Bươm Bướm Ú Ú sững sờ ngồi im tại chỗ, một lúc sau mới hoàn hồn.

Bươm Bướm Ú Ú thẫn thờ một lúc rồi lên tiếng: "Thực ra tôi cũng đoán được phần nào, bà nội vẫn luôn không thích tôi, bà ấy một mực muốn bố mẹ tôi sinh thêm đứa nữa."

Lúc nhỏ cô ấy không hiểu chuyện nên cứ nghĩ là bà nội muốn bồng cháu trai, sau này có một hôm cô nằm mơ, mơ thấy bà nội cãi nhau với bố, lúc ấy cô mới nhớ ra đây không phải là mơ, mà là chuyện đã từng xảy ra.

Đó là mùa hè trước khi mẹ cô mất tích, trời oi bức, cô ấy lười ra ngoài mà buông màn ngủ trên giường.

Tấm màn dày nặng trĩu buông xuống, nếu không vén lên thì căn bản không nhìn thấy người nằm bên trong.

Bố và bà nội không biết nên vẫn đứng đó cãi nhau: "Trai gái gì cũng được, dù sao hai đứa mày cũng phải sinh thêm đứa nữa!"

Bà ta không phải là người trọng nam khinh nữ, chỉ là muốn có một đứa cháu mang dòng máu của nhà họ Hồ.

Nhạn Nam Quy nhìn cô gái trẻ đang ngây người: "Những gì tôi sắp nói có thể sẽ rất tàn nhẫn với cô, cô có muốn tiếp tục nghe nữa không?"

Bươm Bướm Ú Ú nghe vậy thì bừng tỉnh: "Tôi đã mất mẹ rồi lại mất bố, còn gì tàn nhẫn hơn được nữa chứ?" Có lẽ cô không phải là con ruột của bố, nhưng trong lòng cô ấy, đó chính là bố của cô ấy.

Người bố trên danh nghĩa kia, cô ấy hoàn toàn xa lạ và cũng không muốn nhận.

[Mất đi người thân thật sự rất đau khổ.]

[Haizz, tôi và bố tôi vẫn luôn bất hòa, nhưng sau khi ông ấy qua đời, tôi luôn có cảm giác như bầu trời sụp đổ một nửa.]

[Em gái, chia buồn cùng em.]

Trong phòng livestream không thiếu những kẻ hóng hớt nhưng vào lúc này họ lại vô cùng ấm áp.

Nhạn Nam Quy nhìn cô gái trẻ: "Sau khi mẹ cô mất tích, dân làng đồn rằng mẹ cô theo trai bỏ đi, bà nội cô tức giận đốt hết ảnh của mẹ cô, vì vậy cô rất ít khi qua lại với bà nội, đúng không?"

Trẻ con vốn hay ghi thù, Bươm Bướm Ú Ú không thể nào tin rằng mẹ mình lại bỏ rơi cô ấy: "Đúng vậy, tôi và bố đều rất ít khi đến nhà bà nội nữa."

Nhạn Nam Quy gật đầu: "Nhưng mẹ cô vẫn luôn ở nhà bà nội cô."

[Cái gì?]

[Chết tiệt, đây là tình tiết gì vậy?]

[Bà lão kia tại sao lại giấu mẹ của Bươm Bướm? Lại còn giấu đến tận sáu năm, làm sao làm được vậy?]

Bươm Bướm Ú Ú cũng ngây người: "Chuyện này... rốt cuộc là sao?"