Bảo Cô Livestream Xem Bói, Cô Đi Bắt Tội Phạm Truy Nã Làm Cái Gì?

Chương 29

Đây có được coi là tên tội phạm bị truy nã thứ hai mà cô bắt được không nhỉ?

Nhưng lần này sẽ không có tiền thưởng nhưng may mà còn có Panda bù đắp.

Đang mải suy nghĩ thì Nhạn Nam Quy bỗng bị ai đó túm lấy tay, trong lúc choáng váng, cô nghe thấy tiếng "ầm" vang lên.

Đèn chùm trong quán ăn nhỏ rơi xuống.

Vị trí đèn chùm rơi xuống chính là chỗ Nhạn Nam Quy vừa ngồi.

Người thì không sao nhưng chiếc điện thoại mới mua thì tiêu đời rồi.

"Cô gái, cô không sao chứ?"

Nhìn gương mặt lo lắng trước mặt, Nhạn Nam Quy mỉm cười lắc đầu, "Tôi không sao."

Nhưng lại có chuyện khác xảy ra.

Tiền kiếm được tuy nhanh nhưng cô lại không giữ lại được ẻm a!

Trời cao sáng suốt, nhân quả tuần hoàn.

Ngũ tệ tam khuyết quả nhiên là không thể trốn thoát.

Ngũ tệ tức là cô độc, góa bụa, tàn tật, bệnh hoạn, chết yểu.

Tam khuyết, tức là thiếu mệnh, thiếu tài, thiếu quyền.

Chiếc đèn chùm rơi xuống ban nãy chính là muốn lấy mạng cô, may mà có người tốt bụng ra tay giúp đỡ nên Nhạn Nam Quy mới thoát được một kiếp nạn.

Nhưng vẫn bị mất tiền.

Ban đầu cô còn tưởng mình chỉ ứng nghiệm chữ "Độc" trong ngũ tệ, còn tam khuyết thì không liên quan đến mình.

Được rồi, cả hai thứ làm gì có thể thiếu nhau được.

"Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, đây là lá bùa bình an tôi tự tay vẽ, nếu anh không chê thì hãy nhận lấy nhé."

Người đàn ông vừa kéo Nhạn Nam Quy ra vội vàng nhìn lá bùa giấy vàng chữ đỏ, anh do dự một chút rồi nhận lấy, "Không có gì đâu, cô khách sáo quá."

Hai người đang nói chuyện thì ông chủ quán ăn hớt hải chạy từ trong bếp ra, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong quán, vội vàng trấn an khách hàng, "Xin lỗi, xin lỗi mọi người, mọi người không sao chứ? Có cần gọi điện thoại đến bệnh viện kiểm tra không?"

Dù sao cũng là quán ăn trong khu dân cư, ông chủ quán quen biết khách hàng nên mọi người cũng không làm khó dễ gì.

Thấy không ai bị thương ông chủ quán thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ấy nhìn về phía Nhạn Nam Quy - thôi chết một gương mặt xa lạ, "Cô gái, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao." Nhạn Nam Quy nhặt chiếc điện thoại bị rơi vỡ lên, cậy sim điện thoại ra, "Tôi không sao, ông chủ, điện thoại của tôi bị hỏng rồi, hay là để ngày mai tôi quay lại thanh toán tiền được không?"

Nghe vậy, ông chủ quán áy náy nói: "Không cần đâu cô, hôm nay mọi người đều được miễn phí, thật ngại quá, còn làm hỏng cả điện thoại của cô, hay là cô dùng tạm cái điện thoại cũ của tôi nhé?"

Quán ăn nhỏ này đã tồn tại và kinh doanh được mấy chục năm rồi, chứng kiến biết bao nhiêu chuỗi cửa hàng khác mọc lên rồi lại nhượng quyền.

Nó tồn tại đến nay tất cả là nhờ vào uy tín và chất lượng đã gây dựng bấy lâu.

Ông ấy nào dám để khách hàng chịu thiệt được chứ.

"Tôi phải dọn dẹp quán ăn đã, hay là cô cho tôi địa chỉ, chiều nay tôi ra tiệm mua một chiếc điện thoại mới gửi đến cho cô."

"Không cần đâu ạ." Nhạn Nam Quy cảm thấy mình đã liên lụy đến người ta rồi, "Tôi đây là mất tiền thay mạng, nhưng mà gần đây ông chủ sẽ gặp họa, phải chú ý đến lửa trong quán."

Ông chủ nhìn theo bóng lưng người vừa rời đi, "Lửa?"

Mấy ngày trước, quán ăn của ông ấy vừa được kiểm tra an toàn, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì sao?

Ông chủ cũng không nghĩ nhiều, vội vàng dọn dẹp mảnh vỡ của chiếc đèn chùm.

Biết thế này đã không bày vẽ cầu kỳ làm gì, dùng bóng đèn tiết kiệm điện cho lành.

Đã tốn tiền mà suýt chút nữa còn xảy ra chuyện, đúng là rước họa vào thân mà.

Lâm Tiểu Huệ đang gọi điện thoại cho ai đó thì bỗng nhiên cuộc gọi bị gián đoạn, cô ấy hơi sững sờ.

Cố gắng gọi lại thì không thể liên lạc được.

Thế mà lại tắt máy.

Cô ấy là người không bỏ cuộc dễ dàng, kiên trì gọi đi gọi lại, đến mức pin điện thoại tụt xuống 20%, cuối cùng cũng liên lạc được với Nhạn Nam Quy.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ tôi sẽ quay lại chỗ đó." Nhạn Nam Quy thanh toán tiền điện thoại mới rồi nhìn số dư trong thẻ.

Mua điện thoại mới hết 2099 tệ, trừ đi tiền vé tàu xe, tiền ở, hiện tại số tiền thưởng 50.000 tệ chỉ còn lại hơn 47.000 tệ.