Nhạn Nam Quy nhìn thấy bình luận này thì bật cười: "Bạn đoán gần đúng rồi đấy, phía nữ đề nghị xem bói trước khi kết hôn cũng là để thể hiện thành ý của mình, khiến vở kịch này thêm phần chân thực."
【Vậy nhỡ đâu ba người bọn họ đều đang diễn kịch thì sao? Biết đâu hai người kia là người do đại sư tìm đến để đóng kịch.】
【Cảm giác không giống lắm, nếu thực sự có diễn xuất như vậy thì đi làm diễn viên chẳng phải tốt hơn sao? Thôi kệ, tôi báo cảnh sát trước đã.】
Nếu hai người kia là người do Nhạn Nam Quy thuê đến đóng kịch, vậy thì để các chú cảnh sát niêm phong cái phòng livestream tuyên truyền mê tín dị đoan này lại.
Còn nếu thực sự là màn đối đầu đỉnh cao giữa kẻ lừa tình và kẻ lừa tiền, vậy thì mình đây chính là giúp đỡ công an phá án, cũng coi như là đóng góp cho đất nước.
Bình luận này vừa xuất hiện, Hà Mộ Hoa vốn đang kết nối video mắng chửi Nhạn Nam Quy thì vội vàng tắt livestream, tỏ vẻ chột dạ.
【Không phải chứ, sao anh ta chạy cái rồi? Chẳng lẽ anh ta thực sự làm chuyện phạm pháp hả?】
【Đại sư sao cô có thể nhìn ra hay vậy, hay là xem cho tôi với?】
【Rõ ràng là phim ngắn ba người mà, sao mấy người dễ bị lừa vậy, tôi đợi mấy người nhận được tin nhắn lừa đảo.】
【Tố cáo rồi, ngồi chờ phòng livestream bị niêm phong thôi.】
Có lẽ bởi vì đây là phòng livestream xem bói đầu tiên của Panda livestream, vừa rồi có người đã đăng bài lên diễn đàn chế giễu, lúc này số lượng người xem trực tiếp thế mà sắp đột phá bốn chữ số.
Chỉ là cư dân mạng cãi nhau quá dữ dội, họ còn đấu võ mồm ngay trên khung bình luận.
Nhạn Nam Quy vừa định lên tiếng thì màn hình đầy màu sắc sặc sỡ bỗng chốc tối đen.
Phòng livestream bị niêm phong rồi.
Những cư dân mạng ban nãy còn đang tranh cãi bỗng ngơ ngác, còn chưa cãi xong mà, sao chiến trường đã bị bên trên dẹp tiệm luôn rồi?
May mà Panda livestream có khu vực diễn đàn riêng, một đám người nhanh chóng chuyển sang bài đăng chế giễu Nhạn Nam Quy kia để tiếp tục cuộc chiến trên mạng.
Còn Nhạn Nam Quy bị khóa tài khoản thì đang nhìn lý do bị khóa——
Tuyên truyền mê tín dị đoan.
Đúng là may mắn không đến hai lần, số tiền boa cô nhận được tạm thời cũng bị đóng băng luôn rồi.
Mà cho dù không bị đóng băng thì Nhạn Nam Quy cũng không rút tiền ra được, cô thậm chí còn chẳng có thẻ ngân hàng.
Thôi bỏ đi, bận rộn cả buổi tối rồi đi nấu mì ăn liền ăn thôi.
Hai thùng mì ăn liền mà anh cảnh sát cho đang nằm ngay ngắn ở đó, Nhạn Nam Quy ôm một thùng đi xuống tầng lấy nước nóng.
Cô mở cửa ra thì thấy ông chủ nhà nghỉ đang hớt hải đi xuống lầu, dáng vẻ lén lén lút lút, có gì đó kỳ lạ.
Nhạn Nam Quy cũng không nghĩ nhiều, nhà nghỉ cũ kỹ này nằm trong thành phố lại ngay sát khu dân cư nữa, nên chắc cũng không phải là nơi “ổ đen” gì đâu.
Cô ôm thùng mì xuống lầu thì nhìn thấy ông chủ đang đứng ở sảnh lớn nên lễ phép chào hỏi một tiếng.
Ông chủ tươi cười đáp: "Cô nhóc là cháu là khách du lịch bụi đến đây à? Nhà cháu yên tâm cho cháu đi xa vậy sao?"
Du lịch bụi.
Thật là cách nói vừa sâu sắc vừa đâm một phát trúng ngay tim đen.
Nhạn Nam Quy gật đầu: "Họ biết ạ."
"Vậy thì nhà cháu cũng thật là, nhưng sao chú thấy cháu chẳng mang theo hành lý gì cả vậy?" Ông chủ có chút nghi ngờ, ông cố tình liếc nhìn sổ đăng ký, cô nhóc này rõ ràng là hộ khẩu địa phương, sao lại lừa mình chứ?
Chẳng lẽ chứng minh thư là giả?
Vừa rồi ông cũng không nhìn kỹ, thật sự không nhớ rõ ảnh trên chứng minh thư trông như thế nào.
Nhưng lúc nãy lên lầu đưa nước nóng cho cô, ông nghe thấy cô lẩm bẩm gì đó trong phòng, hình như là nói lừa tình lừa tiền gì đó.
Mới bao lớn mà đã giở trò lừa tình lừa tiền rồi? Là cô có đồng bọn hay là do chính mình nhìn nhầm mà thôi?
Nhìn Nhạn Nam Quy đi về phía bình nước nóng, ông chủ vội vàng bấm số báo cảnh sát, dù sao đồn cảnh sát cũng ở ngay gần đây, cẩn thận vẫn hơn, để họ đến xem một chuyến cho yên tâm.
Ông chủ quay người cầm một gói que cay, định bụng vừa tán gẫu với Nhạn Nam Quy vừa đợi cảnh sát đến, ai ngờ vừa quay người lại đã thấy một người đàn ông đang đứng trước quầy lễ tân.
Người nọ nói bằng giọng khàn khàn: "Thuê phòng."