Nhật Ký Giam Cầm Đầy Máu Chó Của Chim Hoàng Yến Vạn Người Mê

Chương 8: Tôi đã trở lại

Đan Ân cảm nhận được trong mắt Tân Văn Phú có chút thay đổi, nhịn không được nắm chặt góc áo của mình, cho đến khi ngón tay trắng nõn trở nên đỏ bừng mới có thể khống chế được cơ thể đang run rẩy không ngừng. Dưới khung cửa chạm trổ hoa văn đen kia, tư thái của Tân Văn Phú thân thiện tao nhã, đung đưa ly rượu đỏ tươi trong tay một cách tự nhiên, chân thành mời cậu cùng uống. Rượu ngon món ngon, bạn bè thân thiện.

Nhưng Đan Ân lại cảm thấy bất an, l*иg ngực thở gấp phập phồng. Bên ngoài trời càng lúc càng tối, ánh mắt của Tân Văn Phú cũng theo đó mà trở nên mờ mịt, đôi tay đung đưa nhẹ nhàng trìu mến, tay cầm ly rượu như đang dâng một bông hồng đẫm sương, hoặc giống như là giơ chén nọc độc dụ dỗ khách tới.

Đan Ân mím môi, lắc đầu từ chối.

Tân Văn Phú cúi đầu nở nụ cười, xoay người đặt rượu lên giá rượu, thân mật nói: “Vẫn là trẻ con mà.”

Ăn cơm xong, Đan Ân chủ động đi rửa bát. Tân Văn Phú cũng không từ chối, chỉ mỉm cười nhìn động tác của cậu.

Tiếng nước ào ào, sau lưng chàng trai gắn một chiếc nơ bướm. Lực của Tân Văn Phú khá lớn, động tác thì lại rất chậm, anh kéo sợi dây mỏng rất lâu nhưng không thể thắt được một nút thắt thoải mái, chỉ có thể quấn đến thắt lưng nhỏ yếu của Đan Ân, rất không tự nhiên.

Rửa bát xong, Đan Ân cảm ơn anh đã đãi khách rồi rời đi, khéo léo từ chối ý tốt muốn tiễn mình của Tân Văn Phú, cậu đi một mình trong vườn hoa. Nhà hai người cách nhau không xa, đi cũng không đến nửa tiếng bởi đều cùng một khu biệt thự. Trước đó vài ngày Tân Văn Phú chuyển đến nơi này ở, lúc này hai người mới quen biết.

Sắc trời dần dần chuyển tối, Đan Ân đi vòng qua một đài phun nước, đang định đi tiếp thì đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, quay đầu lại chỉ thấy bóng cây lắc lư, khung cảnh xung quanh thật diễm lệ, gió thổi xào xạc quanh sân đình.

Khu vực này có mật độ cây xanh cao, chính là nơi lý tưởng để bảo dưỡng thể xác và tinh thần. Lúc trước cậu cảm thấy chỗ này tốt, nhưng giờ đây xem ra lại có chút rợn người. Đan Ân thầm chế giễu hôm nay mình bị đa nghi thái quá rồi, cái gì cũng thấy không ổn.

Cậu đi vòng qua đài phun nước đang chảy róc rách và tiếp tục tiến về phía trước, không phát hiện trong rừng cây nhỏ sau lưng đột nhiên hiện ra một bóng người.

Người đàn ông lưng rộng, cơ bắp rắn chắc, toàn thân sẵn sàng tấn công, nước da bóng loáng như như một con báo đen đang đi tuần vây quanh con mồi, luồng khí nguy hiểm tỏa ra không ngừng, khuếch tán ra xung quanh.

Hắn nhìn chằm chằm vào Đan Ân, đôi mắt đầy tơ máu, u ám không thôi, nhớp nháp và mãnh liệt.

“Tôi đã trở lại.”

Hắn mấp máy cánh môi lẩm bẩm, nói ra những lời hoài niệm và quan tâm, nhưng lại không chịu đối mặt với người thứ hai.

Đan Ân đi thẳng một mạch về phía trước, hoàng hôn dần buông xuống, cách đó không xa trên bầu trời có mấy đám mây đen tụ lại, gió càng lúc càng mạnh, thổi vào khiến quần áo Đan Ân bay vù vù. Cậu đi nhanh vài bước, đến biệt thự trước cơn mưa.