Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 27: Đàn Gảy Tai Trâu

Trong rừng, cỏ khô um tùm, bước chân của Vân Sở Lại khập khiễng nhưng điều an ủi nhất chính là tầm nhìn đã được mở rộng.

Người đàn ông cao ráo mà cô nghi ngờ là nam phụ Trịnh Tự Bạch có đôi chân dài, chiếc thắt lưng màu đen thắt trên eo có thể phác họa vòng eo gầy gò của anh, lúc bước đi, lưng anh thẳng tắp, chỉ với dáng người này cũng có thể xưng người này chính là nam thần cực phẩm.

Nếu không phải cô bị truy đuổi vào cánh rừng tối đen không thể nhìn thấy gì này thì sợ rằng, sống đến hết đời này cô cũng không có cơ hội đυ.ng phải nam thần cực phẩm thế này.

Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông trước mắt, không biết đã đi được bao lâu, chợt cô nghe anh nói: “Cô từng gϊếŧ người chưa?”

Giọng nói của anh vừa trong vừa mang vẻ lười biếng theo cơn gió lùa vào tai cô. Vân Sở Lại chợt hiểu ra vì sao một người một người quyền cao chức trọng lại chịu ra tay cứu cô. Bởi vì anh có hứng thú.

Bởi vì cô đã không hề nương tay mà đâm mù mắt của Đại Trụ.

Thói đời này chính là mạnh thắng yếu thua, đừng nói là người bình thường mà với các phiến quân phiệt cũng theo quy luật này, bọn họ cũng cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép.

Trong mắt người đàn ông này, cô chính là tôm tép, Đại Trụ chính là cá nhỏ, vốn dĩ cá nhỏ có thể dễ dàng nuốt chửng tôm tép mà chưa từng xuất hiện cảnh tượng tôm tép phản kháng cá nhỏ, từ điều này cũng đủ để nhận ra cô rất khác những cô gái nông thôn thông thường khác.

Vân Sở Lại im lặng một lát, sau đó nói: “Không. Tôi chỉ cứu người.”

Cô không nói dối, cho dù là đời trước, cô đã lăn lộn trên tiền tuyến khá nhiều năm cũng chưa từng chạm vào súng, dù thế nào thì cô cũng là thanh niên ba tốt sống dưới lá cờ màu đỏ tươi của tổ quốc, vả lại cô còn học y, tất nhiên từ sâu trong tim cô đã có quan niệm tôn trọng sinh mạng.

Vân Sở Lại nói dứt lời, cô cảm thấy mình quá lạnh lùng, làm người cũng phải biết đưa đẩy một chút vẫn tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Vân Sở Lại ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Trưởng quan, tôi thật sự cảm kích ngài đã cứu tôi nhưng tôi chỉ là một người bình thường trong thôn Vân Gia, tôi không làm nên chuyện lớn gì cả. Tối nay, tôi có thể biết đến ngài thật sự là do trùng hợp. Bây giờ đã trễ rồi, nếu tôi còn không trở về thì cha mẹ tôi sẽ rất sốt ruột, ngài có thể thả tôi về nhà không?”

Người đàn ông không nói gì, một lát sau lại lên tiếng: “Tên gì?”

Vân Sở Lại tức giận vô cùng, cô nói hơn nửa ngày lại là đàn gảy tai trâu.

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô im lặng một lát: “Tôi họ Vân, Vân Sở Lại.”

“Vân, Sở, Lại?” Người đàn ông nhẹ nhàng lập lại mấy chữ này, giọng nói của anh vẫn tỏ vẻ lười biếng: “Là chữ nào?”

Trên mặt Vân Sở Lại không có biểu cảm, cô lời ít ý nhiều nói: “Vân trong đám mây, Sở Lại trong sở Sở Lại khả liên .”