Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 22: Bị Đuổi Ꮆiết

Khắp nơi trong rừng đều là cỏ dại, không biết qua bao lâu rồi nhưng sức lực của cô đã cạn kiệt.

Vân Sở Lại chậm rãi ngồi xuống, nhặt vài viên đá cạnh chân mình.

Cô nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, ánh mắt cô lóe lên, Vân Sở Lại cắn răng một cái, lách mình từ sau thân cây ra, ném đá về phía đám người đang đuổi đến: “Chẳng phải đòi tiền sao? Cho các người này!”

Bởi vì cô chạy quá lâu nên giọng nói cũng bắt đầu khàn.

Chỉ là những lời này rất có tác dụng, đám người kia đang chạy về phía cô thì lập tức đổi hướng, chạy về phía mấy viên đá mà cô ném đến. Ánh trăng xuyên qua những cành cây trụi lủi, chiếu lên gương mặt những người này, trên gương mặt bọn họ tràn đầy lòng tham.

Vân Sở Lại không dám dừng lại, cô thừa dịp bọn họ hỗn loạn mà tiếp tục chạy như điên.

Lần này cô cũng không dám dừng lại để thở dốc nữa.

Cô không biết nếu để đám người điên cuồng kia đuổi kịp mình thì bọn họ sẽ làm gì mình. Vân Sở Lại nhớ đến những chuyện tán tận lương tâm, không còn tính người trong nội dung cốt truyện thì vô cùng sợ hãi, vì vậy cô không thể dừng lại, cũng không dám dừng lại.

Vân Sở Lại hoa mắt, chóng mặt, con đường trước mắt bắt đầu quay cuồng, hai chân tê rần.

Nhưng rất nhanh sau đó, một đôi cánh tay đầy mồ hôi đã ghìm chặt cổ cô, người này còn dữ tợn nói: “Chạy nữa đi!”

“Khốn kiếp! Tiền đâu? Tiền đâu?” Cánh tay ghìm cổ cô này càng lúc càng siết chặt hơn, giọng nói cũng rất điên cuồng.

Vân Sở Lại đau đớn, giống như có một vòng sắt siết chặt cổ, cô cố gắng bám vào cánh tay kia, móng tay đâm vào da thịt, cả người run rẩy, cơn ngạt thở này khiến đáy lòng cô tuôn ra cảm giác không cam lòng.

Cơ thể của cô đã từng nổ tung thành sương máu, cho dù bây giờ cô lại chết đi thì cũng không thể quay lại thời đại hòa bình kia.

Giọng nói của Vân Sở Lại đã khàn đặc cùng cực: “Tôi… Cho, ông, tiền.”

Cô phát hiện cánh tay ghìm chặt trên cổ mình nới lỏng hơn, trong mắt cô lập tức lóe lên ý nghĩ dữ tợn, cô cắn mạnh lên cánh tay đầy vết bẩn, trong miệng đã cảm nhận được mùi máu tanh.

Cô không phải thiếu nữ ngây thơ. Dưới tình huống thế này, cho dù cô lấy tiền ra thì người này cũng không bỏ qua cho cô.

Cho dù pháp luật hiện nay không ra gì nhưng cướp bóc vẫn là tội lớn, mà cánh rừng hoang này chính là nơi che giấu thi thể không thể tốt hơn.

“A…”

Một tiếng kêu thảm vang lên, Vân Sở Lại bị đẩy mạnh ra, cô ngã nhào trên mặt đất.

Lúc này cô mới nhìn thấy rõ gương mặt của người này. Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt thật thà nhưng bởi vì hai má lõm sâu, trông ông ta cực kỳ đáng sợ, cánh tay ông ta đang nhuốm máu, khiến cảm xúc của ông ta càng trở nên điên cuồng mà không kiểm soát được.

Ông ta hét lớn một tiếng: “Tao muốn gϊếŧ mày! Gϊếŧ mày!”