Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 19: Hiệu Cầm Đồ

Hai bên đường là đủ loại kiểu dáng của cửa hàng san sát nhau nhưng vào lúc này, tất cả đã đóng cửa.

Cô còn tưởng rằng trên đường phố sẽ cực kỳ yên lặng nhưng không ngờ bên trong một cửa hàng ở một góc đường lại chật ních những người ăn mặc rách rưới. Có các thanh niên trai tráng ngủ mê ở đó, trên người bọn họ trùm chăn mền, giống như ăn mày.

Cô chăm chú nhìn thêm một lúc nhưng giọng nói lạnh lùng của Vân Vĩnh Phúc đã vang lên: “Bọn họ đều là người từ những thôn làng bên cạnh vào thành làm công.”

Vân Sở Lại ngoái đầu nhìn anh ta một cái. Vân Vĩnh Quý này là một người ăn nói chua ngoa nhưng lòng thì mềm như đậu hũ.

Chẳng qua có đôi khi điểm này cũng không có gì tốt, nghĩ đến chuyện anh ta làm trên đường chạy nạn trong tương lai thì Vân Sở Lại cảm thấy mất hết hứng thú.

Tất nhiên cô cũng biết được mục đích của những người này. Hiện tại, tình hình chiến loạn liên tiếp không ngừng, lương thực cạn kiệt, người dân bình thường hoàn toàn không có lương thực ăn, họ chỉ có thể vào thành, tìm việc làm. Thế nhưng ngoại trừ cửa hàng lương thực ra, tất cả các cửa hàng khác đều buôn bán không được tốt, công việc ít mà người lại nhiều, sự cạnh tranh không hề nhỏ.

Bọn họ chờ đợi trong đêm tối thế này cũng chỉ vì mong muốn vào sáng sớm ngày mai, khi mà cửa hàng vừa mở cửa thì chưởng quỹ sẽ nhìn thấy mình đầu tiên, chỉ cần bọn họ may mắn cầm được tiền lương của một ngày công thì mẹ già, vợ và con cái trong nhà có thể chống đỡ được mấy ngày.

Vân Sở Lại và Vân Vĩnh Quý đi ngang qua, có không ít người không ngủ đã ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong mắt bọn họ đầy tham lam, chỉ là đến khi nhìn thấy quần áo rách rưới trên người Vân Sở Lại và Vân Vĩnh Quý cũng giống như mình thì đám đông lại mệt mỏi mà rủ đầu xuống.

Đời trước, Vân Sở Lại làm quân y nên cô cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt của người ta.

Cô phát hiện trong mắt đám người kia đầy lửa nóng và du͙© vọиɠ thì trong lòng cũng rét run, cô tự giác ôm chiếc váy đông của mình lên cao, che khuất gương mặt nở nang, trắng nõn. Cho dù Vân Sở Lại chưa soi gương nhưng cô cũng biết gương mặt này của cô đại diện cho người giàu có, không thiếu ăn uống.

Mặc dù còn chưa đến lúc chạy nạn nhưng lòng người hiểm ác đã bắt đầu xuất hiện.

Cũng may, bọn họ đã nhanh chóng đến hiệu cầm đồ.

Hiệu cầm đồ có tên ‘Khánh Phong Đương’. Ngoài cửa treo một tấm bảng hiệu, trên đó viết chữ ‘Đương’ phồn thể.

Vân Sở Lại bước lên, gõ cửa lớn đã đóng chặt, cô gõ rất nhiều lần thì bên trong mới truyền ra một giọng nói như mất kiên nhẫn: “Đóng cửa rồi, sáng mai quay lại!”

Vân Vĩnh Quý ủ rũ, thở dài một hơi, anh ta cũng sợ không đủ tiền thuốc nên mới xung phong nhận việc dẫn người đến hiệu cầm đồ.

Tất nhiên anh ta sẽ không thừa nhận khi tiểu thư trước kia của nhà Vân Bảo Tường gọi mình là ‘anh tư’ thì trong lòng cũng dâng lên vẻ đắc ý và hư vinh mới là nguyên nhân khiến anh ta xung phong nhận việc.

“Chưởng quỹ, chúng tôi từ thôn Vân Gia đến đây, ngài xem chúng tôi đi bộ đường xa như vậy cũng không dễ dàng gì, ngài có thể châm chước cho không?” Giọng điệu của Vân Sở Lại tha thiết, chân thành, cộng thêm giọng nói thanh thúy chỉ có các thiếu nữ mới có, vô cùng dễ nghe.

Vân Vĩnh Quý giật mình nhìn cô, trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên.