Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 7: Gọi Mẹ

Lọt vào trong tầm mắt là một chiếc giường đất dùng chung chiếm nửa diện tích, trên giường là chăn bông không biết đã được giặt bao nhiêu lần đến bạc màu, trên chăn cũng vá chằng vá đυ.p các loại vải, may là tuy rằng điều kiện vật chất kém cỏi nhưng trong hầm trú ẩn vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Tống Quế Anh là người phụ nữ nhanh nhẹn, rất nhanh đã trải xong chăn nệm ở bên cạnh giường đất, lấy từ hòm đặt gần lò sưởi ở đầu giường ra một cái chăn bông dày, cái chăn kia có màu đỏ, hẳn là dùng khi kết hôn.

“Đại tiểu thư, con nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì kêu mẹ.”

Tống Quế Anh khom người, giọng điệu cực kỳ cẩn thận.

Vân Sở Lại cảm thấy bản thân bị sét đánh rồi, cô khẽ than một tiếng rồi nói: “Mẹ, mẹ không cần phải làm như vậy nữa, giờ con đã về rồi, từ nay con sẽ là con gái của mẹ, sao có thể gọi con gái mình là đại tiểu thư chứ? Mẹ còn gọi nữa là con bị giảm thọ đấy.”

Con ngươi Tống Quế Anh mở to, lại nghĩ một lát rồi cực kỳ vui mừng mà khóc, nói: “Được, được, mẹ gọi con là Tử Thanh, được không?”

Con ngươi Vân Sở Lại khẽ co lại, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đã không còn là con gái nhà Vân Bảo Trường rồi, nếu tiếp tục gọi tên này thì cũng không thích hợp, đổi tên khác đi, lúc ở tỉnh thành, giáo viên đã đặt cho cái tên là Sở Lại, giờ con tên là Vân Sở Lại.”

“Vân Sở Lại, Sở Lại…” Tống Quế Anh lặp lại tới hai lần, tuy rằng không biết tương ứng với chữ nào nhưng vẫn cảm thấy rất dễ nghe, thì cười đáp, “Được, vậy thì gọi Sở Lại, Sở Lại dễ nghe.”

Bà ấy cũng hi vọng con gái không có bất cứ quan hệ nào với nhà Vân Bảo Trường, đổi tên cũng tốt.

“Mà mẹ ơi, những người còn lại trong nhà mình đâu rồi?” Sở Lại ngồi lên mép giường và cởi đôi giày màu đen dính đầy bùn đất ra.

Tống Quế Anh cười nói: “Lên núi đào rễ cỏ hết rồi, lát nữa sẽ quay lại thôi…”

Giọng nói của bà ấy dần nhỏ đi, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, nao núng liếc mắt nhìn Vân Sở Lại một cái, nghĩ đến việc con gái ăn ngon mặc đẹp ở nhà Vân Bảo Trường, giờ quay về lại phải đi theo bọn họ ăn rễ cỏ, sợ cô không chịu nổi sự chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển này rồi lại không chấp nhận bà ấy.

Thật ra Vân Sở Lại thấy không sao cả, sau khi đọc qua quyển sách “Phong Hỏa Liên Thiên”, loại thức ăn như rễ cỏ này đối với người đã biết nội dung thảm thiết của quyển sách như cô thì chỉ là cấp độ cháu trai mà thôi, có ăn đã không tệ rồi, người ở Vân Gia Trang còn cạn kiệt hoàn toàn lương thực nữa là.

Cô nằm xuống, trùm chăn bông lên nói: “Mẹ, con ngủ một lát, đợt bọn họ quay lại mẹ gọi con nhé.”

Tống Quế Anh thấy biểu cảm cô bình tĩnh, không chút kinh hoảng nào thì nhẹ nhàng thở ra: “Ừm, con ngủ, ngủ đi.”

Thể xác và tinh thần của Vân Sở Lại đều mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ luôn.

Tống Quế Anh đứng bên cạnh giường, nhìn thấy gò má xinh xắn trắng nõn của Vân Sở Lại, không nhịn được lấy tay che bờ môi đang run rẩy, trong ánh mắt phiếm hồng có vui mừng, cũng có ảm đạm, vài loại tâm trạng phức tạp đan xen một chỗ, hóa thành một đống lộn xộn.

Lúc bà ấy rời đi, bước chân rất nhẹ nhàng.