Tôi Chắc Chắn Là Chân Ái Của Gin Đại Ca!

Chương 22: Jin, ngủ ngon.

Hít sâu một hơi, tôi lảo đảo đi về phòng mình dưới ánh mắt khinh bỉ của Gin.

Đi được nửa đường, tôi nhớ ra mình quên điều gì đó, liền quay lại chen vào ngồi xuống cạnh Gin, ôm vai, tựa đầu vào vai anh, lười biếng nói: “Jin, ngủ ngon.”

Gin nhàn nhạt đáp lại ừ một tiếng.

Tôi không rút lui ngay, giữ tư thế đó một lúc, rồi đột ngột cúi đầu sát lại.

Anh không né không tránh, con ngươi màu xanh đậm nhìn chằm chằm tôi, mặc kệ tôi từ từ sát lại, không có động tác gì, cũng không có biểu cảm gì.

Khi sắp chạm vào, tôi dừng lại, cười nhạt, rồi quay người chạy nhanh về phòng mình.

Phi phi! Tưởng tôi là cô gái dễ dãi sao? Đừng mơ! Đồ tồi!

Trong phòng khách ——————

Chờ người rời đi và đóng cửa lại. Gin ngồi trên sofa, liếc mắt qua căn phòng rồi thu lại ánh nhìn. Anh nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, khối băng va chạm với pha lê, phát ra âm thanh thanh thúy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Gin nhấc máy, lắng nghe giọng nói từ đầu dây bên kia, đôi mày nhíu lại:

“Là cô à… Có chuyện gì?”

Khi giọng nói ở đầu dây tiếp tục, Gin càng nhíu mày chặt hơn, cắt ngang bằng giọng điệu có chút không kiên nhẫn:

“Không được, tôi không có hứng thú với Martini.”

Ánh mắt anh lướt xuống, nhìn vào chiếc ly cocktail trống trên bàn trà trước mặt. Nghe thấy giọng nói mang theo chút trêu chọc từ đầu dây bên kia, Gin nhếch nhẹ khóe miệng, bật ra một tiếng cười nhạo khó đoán:

“Tôi đã nói rất nhiều lần, chuyện này không liên quan đến đồ ngốc đó.”

……

Lời tác giả:

Gin: Cô kiềm chế một chút, đồ ngốc kia ngay cả cô cũng muốn đè.

Ver tỷ: “?”

Cacao có làm gì sai đâu chứ! Cô ấy chỉ là một cô bé ăn uống không kén chọn, ngây thơ và đáng yêu mà thôi!

……

Tôi trở lại chính mình phòng, nằm trên giường, suy nghĩ một hồi cảm thấy không thích hợp — tình huống này là sao vậy?

Gin lão đại tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ nhắc tới Vermouth… Nhưng gần đây Vermouth cũng không có ở Nhật Bản. Khi tôi trở về Nhật Bản, cô ấy vẫn là người đưa tôi ra sân bay.

Nếu nói về nhiệm vụ… Gần đây cũng không có yêu cầu Vermouth ra tay hay vấn đề gì đặc biệt. Nếu thực sự cần người hỗ trợ hóa trang, diễn kịch hay giả trang để lấy chứng cứ không có ở hiện trường, tôi vẫn còn ở đây, hơn nữa gần đây tôi rất nhàn rỗi...

Khi không nghĩ ra được, thì phải giỏi tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Tôi nghĩ nghĩ một chút, rồi quyết định gọi ngoại viện xứng chức của tôi: “Alo? Vodka à?”

Có lẽ vì tình huống như vậy quá nhiều, Vodka nghe tôi gọi liền bắt đầu cảnh giác, và ngay lập tức trả lời: “Tôi cái gì cũng không biết!”

“...Anh chột dạ quá rõ ràng rồi.” Tôi thở dài, “Thật sự không có vấn đề gì sao, Vodka? Cảm giác anh bị bắt rồi sẽ ngay lập tức khai ra hết mọi thứ về tổ chức mà thôi.”

“...Cô đừng nguyền rủa tôi.” Vodka oán giận, “Với lại, Cacao… Tôi trước giờ rất muốn hỏi, có phải cô có ý kiến gì với tôi không?”

“Không, tôi không có ý kiến gì với anh cả.”

“...Sau khi cô trở về, tần suất tôi đổi kính râm đã tăng lên rất nhiều.”