“Nói mới nhớ... nhiệm vụ lần này còn có ai nữa vậy?”- Tôi chuyển đề tài, hỏi sang chuyện chính.
Vodka trả lời rất nhanh: “À, là Chianti và Korn.”
“Ồ… Là bọn họ à.” - Hứng thú của tôi lập tức tụt giảm, vẻ mặt trở nên lơ đãng.
Vodka thoáng sửng sốt: “Cacao, cô và họ có mâu thuẫn gì sao?”
“Ừm… cũng không hẳn.” - Tôi thấy chỉ ăn pocky thôi hơi chán, bèn đưa cây còn lại cho Vodka cầm hộ, sau đó mò từ cốp xe ra lon nước uống một ngụm rồi đáp: “Chỉ là tôi với Chianti không hợp nhau lắm.”
Chianti và Korn là hai thành viên khác trong tổ chức, một cặp cộng sự thiện xạ. Chianti là nữ, đặc điểm nổi bật nhất là hình xăm con bướm bên mắt trái cùng kiểu trang điểm đậm chất cá tính.
Ngày đầu tiên gặp cô ta, tôi đã buột miệng chê bai: “Tay súng bắn tỉa gì mà trang điểm nổi bật quá mức thế này?”
Thế là cô ta giận tím mặt.
Tính cách của cô ta thì nóng nảy vô cùng, còn tôi thì đâu có phải kiểu người sẽ nhường nhịn trong lời nói... Vậy nên chúng tôi cứ thế “kết thù”.
Korn thì ngược lại, anh ta cực kỳ trầm tính, đeo kính râm và đội mũ, ăn mặc cũng bình thường, đúng chuẩn một tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp.
Vodka không phản bác lời tôi nói, ngược lại vẻ mặt còn toát lên ý đồng tình.
Tôi nhìn ra được sự đồng tình này, lấy lại cây pocky từ tay Vodka, đưa lon nước cho anh ta cầm, còn mình tiếp tục nhai bánh một cách thong thả: “Tôi biết cô ta chắc chắn sẽ nói xấu tôi sau lưng... Là cái gì?”
Vodka thoáng do dự, vẻ mặt lộ ra trạng thái “muốn nói lại thôi”.
Tôi nhướn mày nhắc nhở: “Anh không nói thì tôi cũng sẽ hỏi người khác thôi. Nhưng mà nếu anh không nói bây giờ, thì tôi sẽ ghi thù vào sổ của anh đó nhé.”
Sau một hồi im lặng, Vodka cuối cùng cũng bán đứng đồng đội: “... Chianti nói cô là ‘đại ca cẩu’.”
“...” - Tôi ngẩn người trong giây lát, rồi lập tức giật mình phản bác: “Đây là kiểu kết luận gì vậy? Tôi có nghe Gin lão đại nói câu nào đâu! Rõ ràng là trái ngược còn gì!”
Vodka liên tục lắc đầu, mồ hôi vã đầy trán, vẻ mặt như muốn nói “tôi không liên quan”.
Tôi nhận ra có gì đó không ổn, quay đầu lại thì thấy một bóng người đứng đó, mặt vô biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một… người chết.
“A… Gin lão đại, ngài vất vả rồi.” - Tôi chớp mắt nhìn anh ấy, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
“Trái ngược?” - Gin lão đại hơi nheo mắt, khóe môi nhếch lên cười nhạt đầy nguy hiểm. Ánh mắt anh ấy nhìn tôi như thể tôi vừa tự đào một cái hố sâu rồi nhảy xuống.
Tôi trầm mặc một lát, nhưng vẫn không sợ hãi, đi tới ôm lấy cánh tay anh ấy, dùng ánh mắt đầy chân thành nhìn anh và nhẹ giọng nói: “Anh cũng biết đấy, đôi khi em chỉ nói bừa vài câu cho vui thôi mà.”
……
Cacao: “Gin lão đại có tôi là phúc khí của anh ấy!”
Gin: “Phúc khí này cho ngươi, muốn hay không?