Dương Chi gật đầu, mềm mại nói: “Em sẽ chờ, chờ chàng quay về cưới em.”
Tiết Hoài cúi đầu nhìn dung nhan của nữ tử trong lòng, trái tim bị vẻ đẹp kiều diễm của nàng làm cho đập thật nhanh.
Chàng nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Dương Chi dần dần cúi đầu xuống.
Mặt nàng đỏ hồng, cũng hơi ngửa cổ lên, mắt nhắm lại chuẩn bị đón nhận nụ hôn của Tiết Hoài.
Bầu không khí đang hồi hộp thì bị tiếng động ở đằng xa cắt đứt.
Tiết Hoài theo bản năng lập tức dùng tay áo che đầu Dương Chi lại, cảnh giác nhìn về hướng đó.
Chàng trầm giọng hỏi: “Là ai?”
Từ trên cây có người nhảy xuống, Dương Chi giật mình lùi về sau một bước.
Kinh Thương cười ha hả nhìn cặp đôi đang ăn vụn trước mặt, xua tay nói: “Tình cờ thôi… tình cờ thôi.”
“Không ngờ Tiết đại thiếu gia lại có sở thích hẹn hò đêm khuya thế này.”
Đột nhiên Kinh Thương tò mò dung mạo nữ tử trong ngực hắn rốt cuộc xinh đẹp như thế nào mà có thể mê hoặc được Tiết đại thiếu gia.
Tiết Hoài ôm chặt Dương Chi vào lòng, che chở nàng hết mực.
Lạnh lùng nói với hắn: “Kinh Thương, chuyện tối nay ngươi không được tiết lộ ra ngoài, có nghe rõ chưa?”
Kinh Thương cười khẩy một tiếng, bộ dáng đùa giỡn ban nãy đã biến mất hoàn toàn, hắn thẳng lưng, cặp mắt dữ tợn nhìn Tiết Hoài, nói: “Đại thiếu gia, tôi không còn là người hầu của cậu.”
“Cho nên đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu đó.”
“Cẩn thận tôi đánh chết cậu.”
Nói xong Kinh Thương rời đi, trước đó hắn còn quay đầu lại.
Mái tóc dài cộng với nửa gương mặt trắng nõn lọt vào tầm mắt hắn.
Sau khi Kinh Thương đi mất, Dương Chi mới lên tiếng: “Hắn từng là người hầu của chàng sao?”
Tiết Viễn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chỉ được vài tháng.”
“Hắn là dân lưu manh, không hiểu quy tắc, thường xuyên biết sai nhưng vẫn phạm lỗi.”
“Tiết gia đã đuổi việc hắn, sau đó không ngờ hắn ta lên núi làm thổ phỉ, còn cùng đồng bọn nhiều lần quay lại Tiết gia ăn trộm tài sản nhiều lần.”
“Đến mức phụ thân huynh phải cho nhiều gia nhân bao vây khắp nơi để đề phòng hắn.”
Càng nghe ấn tượng của Dương Chi về Kinh Thương càng tụt dốc thảm hại.
Nàng là người không bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nhưng nàng đã chứng kiến cảnh Kinh Thương bắt nạt các bá tánh trong huyện, bây giờ còn biết về quá khứ của hắn.
Loại người như Kinh Thương, Dương Chi chắc chắn hắn sẽ không có tương lai.
Tiết Hoài sờ gò má nàng, ôn hòa nói: “Đợi huynh.”
“Huynh nhất định sẽ cho kiệu tám người khiêng đến rước nàng về Tiết gia.”
Dương Chi cảm động, mắt ngọc tràn ngập nước, nàng gật đầu thật mạnh, nhào vào lòng ôm chặt lấy chàng.