Trên núi.
Ở một vùng đất bằng phẳng có những ngọn liệu được dựng lên.
Càng về đêm nơi này càng trở nên ồn ào.
Những con người ở đáy xã hội đều tập trung về đây, sống không dựa theo một quy tắc nào cả.
“Đại ca, về rồi sao?”
Kinh Thương gật đầu với bọn đàn em rồi đi vào túp liều của mình.
Bộ dáng giận dữ, tướng đi vô cùng thô tục.
Hắn vào trong lều, nhất ấm trà trên bàn gỗ lên rồi ngửa cao đầu đổ trực tiếp vào miệng.
Rầm…
Sau khi uống xong, Kinh Thương đặt mạnh ấm trà xuống bàn, dùng tay áo lau quẹt qua miệng.
“Mẹ nó.”
Đúng lúc này phó lão đại đi vào, nghe thấy tiếng mắng chửi của Kinh Thương liền cười hỏi: “Ai đã chọc lão đại tức giận vậy?”
Kinh Thương bộc phát lửa giận mắng chửi thật lớn: “Là thằng chó nhà họ Tiết, chỉ biết xem thường người khác.”
A Cẩu hỏi: “Vậy lão đại có muốn tụi em đi cho hắn một bài học không?”
“Không cần, ta có cách riêng của mình.”
Trên môi Kinh Thương lộ ra nụ cười nham hiểm.
Trời vừa tờ mờ sáng, Dương Chi đã phải thức dậy để nấu bữa sáng cho cả nhà.
Sau khi ăn xong, nàng lấy mạn che đầu đội lên, một tay cầm lấy giỏ đi chợ, tay còn lại nắm tay đệ đệ, dẫn tới lớp học miễn phí trong huyện.
Tuy kế mẫu không tốt với nàng nhưng đệ đệ lại rất thương nàng.
Đưa đệ đệ vào lớp xong, Dương Chi bắt đầu đi chợ.
Trong lúc nàng đang lựa rau thì bỗng nhiên từ đằng xa vang lên tiếng ồn ào.
“Đứng lại… đứng lại.”
Nàng theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy có một đội binh lính đang đuổi theo một người.
Người đó không ai khác chính là Kinh Thương.
Nhưng hôm nay hắn có vẻ rất khác.
Chạy thục mạng về trước, một tay che lấy bắp tay bên kia, đầu tóc thì bù xù như vừa từ trong đám rơm rạ nào đó chui ra ngoài.
Dương Chi và mọi người đều lui vào trong đợi đám người chạy qua.
Những người xung quanh nói: “Hắn lại gây chuyện gì nữa rồi à?”
“Chắc lại cướp bóc ở đâu đó rồi.”
“Không biết lần này hắn có bị bắt không?”
Đêm qua bị Kinh Thương cắt ngang chuyện tốt, Dương Chi càng chán ghét hắn hơn nữa.
Nàng cũng giống như những bá tánh trong huyện, muốn hắn mau chóng bị bắt đi, có như vậy mọi người mới sống bình yên được.
Mua đủ đồ xong, Dương Chi cầm giỏ đi trở về nhà.
Bước chân nàng thật nhẹ nhàng, tà váy màu xanh nhạt bay phấp phới.
Khi đi vào con hẻm quen thuộc, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng rên của một ai đó, người đó có vẻ đang rất đau đớn.