“Ba xe???” Ngọc Huyền Tử giơ tay phải lên, ông muốn giơ ba ngón tay nhưng các ngón tay lại không nghe lời chỉ giơ được hai ngón.
Nguyên Bảo len lén rụt cổ lại, nhích tới bẻ thêm cho sư phụ một ngón tay nữa.
Rồi nhỏ giọng bổ sung: “Sư hổ ơi, là ba xe ạ."
Ngọc Huyền Tử tức đến mức muốn cắn người.
Song trong lòng lại có chút chua xót, haiz, tiểu oa nhi này chắc chắn là có việc cần nhờ đến mình nên mới cố ý quay về đây.
Nhìn khuôn mặt tròn trịa phúng phính của nàng là biết ngay ở Tô gia được ăn uống no đủ.
Ngọc Huyền Tử suýt chút nữa thì bị dấm chua trong lòng làm cho rụng cả răng.
Nhưng vừa hoàn hồn lại ông đã thấy củ cải nhỏ mềm mại kia đã ngồi phịch xuống lòng mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nắm lấy bộ râu của ông bắt đầu nói không ngớt: “Sư hổ, sư hổ, người có biết những ngày qua Nguyên Bảo sống ở dưới núi như thế nào không! Trước đây sư phụ nói thế vận không tốt, nhân gian sẽ có tai ương, Nguyên Bảo còn không tin, nhưng mà sau khi xuống núi…”
Sau đó nàng bắt đầu kể lại cho sư phụ nghe từng chuyện một mà nàng đã xử lý ở trấn Đông Kỳ.
Đừng nhìn Nguyên Bảo nhỏ bé như vậy nhưng miệng lưỡi lại rất nhanh nhẹn.
Mặc dù có những câu từ còn ngập ngừng, nhưng kết hợp với động tác khoa tay múa chân trên không trung của nàng, Ngọc Huyền Tử cũng rất nhanh đã nắm được mạch truyện.
“Cái gì? Ngươi dám hoán đổi hồn phách cho cha con nhà họ Lâm? Ngươi có biết việc này tổn hại biết bao nhiêu công đức không hả?”
Chuyện hoán đổi hồn phách cho cha con Lâm Khôn và Lâm Cảnh Trình, tuy Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn cũng không nói gì, nhưng chuyện này rõ ràng là trái với Thiên đạo, đối với người thường là tổn thọ còn đối với người tu hành chính là tổn hại công đức.
Vì một Lâm gia vốn dĩ chẳng có quan hệ gì, Ngọc Huyền Tử cảm thấy rất không đáng.
Nhưng ông cúi đầu nhìn xuống, hào quang màu tím bao quanh người tiểu cô nương này dường như không hề suy giảm, thậm chí còn rực rỡ hơn lúc mới xuống núi.
“…” Haiz, suýt quên, tiểu cô nương này được Thiên đạo sủng ái.
Mình đúng là lo bò trắng răng mà.
Nhưng khi nghe những vất vả mà đồ đệ yêu quý của mình phải trải qua, Ngọc Huyền Tử vẫn không khỏi mềm lòng.
Ông vuốt râu nói: “Thôi được rồi, chẳng phải chỉ là ba xe vàng mã thôi sao, con cứ ở lại trên núi hai ngày, hai ngày nữa sư phụ chuẩn bị xong sẽ cho người mang xuống núi.”
Một mặt là vì ba xe vàng mã quả thực không phải là ít, mặt khác, Ngọc Huyền Tử thật sự muốn giữ tiểu nha đầu này ở bên cạnh mình thêm hai ngày.
Haiz…
Ông cũng không tiện nói thẳng ra là mình ở trên núi buồn chán quá nên muốn tiểu đồ đệ ở lại bầu bạn thêm hai ngày…
——
Sau khi hẹn với nhị ca ca ba ngày sau sẽ quay lại đón, Nguyên Bảo bèn ở lại trên núi.
Tây Vân Quan lạnh lẽo vắng vẻ bấy lâu nay cuối cùng cũng có hơi người, tâm trạng Ngọc Huyền Tử rất tốt, buổi tối ăn cơm cũng ăn thêm được hai bát.
“Sư hổ ơi, cái đùi gà này là cho con sao?” Nhìn cái đùi gà vàng ươm bóng mỡ trên bàn ăn, Nguyên Bảo nuốt nước miếng.
Tiểu Nguyên Bảo rất thích ăn đùi gà, ban đầu Ngọc Huyền Tử còn nghi ngờ có phải nàng là chồn tinh biến thành hay không. Nhưng yêu quái nào lại có nhiều hào quang màu tím như vậy chứ, Ngọc Huyền Tử đành phải tin rằng đứa nhỏ này này chỉ đơn thuần là thích ăn thịt gà mà thôi.
“Sư phụ đặc biệt chuẩn bị cho con đấy.” Ngọc Huyền Tử hào phóng đẩy đĩa đựng đùi gà về phía tiểu Nguyên Bảo.
Tiểu cô nương đứng dậy nhìn cái đùi gà trong đĩa hết. Nàng hết xoay bên này lại xoay bên kia, như thể đang xem xét xem cái đùi gà này có thể ăn được hay không.
Ngay khi Ngọc Huyền Tử sắp phát điên lên, tiểu cô nương đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Đây chẳng phải là Tiểu Hồng sao?”
Tiểu Hồng là con gà béo nhất trong chuồng gà ở Tây Vân Quan.
Lúc còn ở đây ngày nào Nguyên Bảo cũng bắt sâu cho nó ăn, muốn nuôi cho nó béo hơn một chút, sau này thịt sẽ ngon hơn.
Nhưng luôn bị Ngọc Huyền Tử ngăn cản.
Không ngờ hôm nay sư phụ lại dám gϊếŧ Tiểu Hồng làm thịt cho mình ăn.
Tiểu oa nhi vui đến mức nhảy cẫng lên, nàng bưng cái đùi gà ngồi lên ghế nhỏ, cái miệng nhỏ nhai chóp chép ngon lành.
Tuy rằng ở Tô gia ngày nào cũng được ăn ngon, uống ngon.
Nhưng Tiểu Hồng dù sao cũng là con gà mà nàng đã thèm muốn từ lâu, ăn vào đương nhiên chỉ có thể dùng một chữ để hình dung——
“Ngon”!!
——