Tiểu Tiên Cô Ba Tuổi Rưỡi: Tay Nhỏ Vung Lên Dọa Lui Vạn Quỷ

Chương 31

Hôm nay Tô Tuấn Đình lại tận mắt chứng kiến sự nhộn nhịp của tửu lâu, còn gặp gỡ rất nhiều thương nhân giàu có trong trấn Đông Kỳ. Thậm chí ngay cả Tôn đại nhân ở nha môn huyện cũng đang thiết đãi khách ở Phúc Hải Lâu.Một nơi như vậy muốn không hốt bạc cũng khó.

....

Trong trấn, Phúc Hải Lâu.

Trong một gian phòng trang nhã, trên bàn bày đầy thức ăn ngon.

Nguyên Bảo trèo lên ghế, tay cầm một cái đùi gà cắn gặm ngon lành.

Chim xui xẻo cũng đang chăm chú mổ một đĩa kê nhỏ trước mặt.

Lượng thức ăn của Nguyên Bảo thực sự vượt xa so với những đứa trẻ ba tuổi rưỡi bình thường.

Dù sao ở cái tuổi răng sữa còn chưa mọc đủ, có thể tự mình ăn hết một cái đùi gà lớn đã là điều không dễ dàng.

Thêm vào đó hôm nay lại bận rộn cả nửa ngày nên lại càng thèm ăn, sau khi ăn hết ba cái đùi gà, mấy miếng bánh ngọt, cộng thêm một đống thức ăn, Nguyên Bảo xoa xoa cái bụng nhỏ vẫn chưa thấy no lắm.

"Đại ca ca, muội còn muốn ăn..." Nàng bĩu môi, uất ức nói.

"Hả? Vẫn chưa no à?" Tô Tuấn Đình cũng kinh ngạc.

Không phải hắn không nỡ, mà là sợ tiểu bảo bối, tiểu phúc tinh nhà mình ăn hỏng mất.

Nếu không, cha hắn và hai đứa đệ đệ kia của hắn nữa nhất định sẽ liều mạng với hắn mất.

Nhưng ngay trước mặt, tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo, nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh nước, đáng thương nói: "Đại ca ca... Nguyên Bảo vẫn chưa no mà..."

Nói rồi, nàng còn đưa bụng nhỏ đến bên tay Tô Tuấn Đình, muốn hắn sờ thử.

Ơ? Đúng là thật.

Cái bụng nhỏ thường ngày tròn vo, lúc này lại xẹp lép.

Mấy thứ vừa rồi ăn vào bụng nào rồi??

"Hôm nay mệt quá mà, những hồn phách đó trước khi được đưa đi, Nguyên Bảo đều phải siêu độ từng người một..."

Tiểu cô nương đã vất vả như vậy, cuối cùng lợi ích đều rơi vào tay mình.

Trong lòng Tô Tuấn Đình cảm thấy rất áy náy, đau lòng nói: "Ăn đi! Nguyên Bảo muốn ăn bao nhiêu thì ăn, dù sao nhà chúng ta có tiền mà!"

Tô Tuấn Đình phất tay, vội vàng gọi người đi nhà bếp đi chuẩn bị.

Món đùi gà nướng muối của đầu bếp làm ngon tuyệt đỉnh, là món hút khách của Phúc Hải Lâu, Nguyên Bảo cũng thích ăn món này nhất.

Tuy rằng bên ngoài còn rất nhiều thực khách đang xếp hàng chờ đợi, nhưng dù sao cũng là yêu cầu của chủ quán mới, nhà bếp vẫn vội vàng mang đĩa đùi gà nướng muối đầu tiên đến gian phòng của hai huynh muội Tô gia.

Tiểu nhị vừa đặt đĩa thức ăn lên bàn, Nguyên Bảo nuốt nước miếng định đưa tay ra lấy thì nghe thấy tiếng người bên ngoài: "Quá đáng! Chúng ta đợi lâu như vậy rồi, tại sao lại mang món này đến bàn kia trước?"

Một nam tử trẻ tuổi đứng ở cửa với vẻ mặt bất bình.

Có vẻ như cũng là thực khách gọi món đùi gà nướng muối, vì hắn ta thấy tiểu nhị mang đến bàn của huynh muội Tô gia trước nên đến để đòi lại công bằng.

"Vị tiểu ca này bớt giận." Miễn là không phải chuyện liên quan đến tiền bạc, Tô Tuấn Đình luôn là người lịch sự, lễ độ, nho nhã.

Hắn chắp tay về phía đối diện, cười nói: "Tại hạ chính là chủ nhân của tửu lâu này."

"Ta không quan tâm ngươi là chủ nhân nơi nào! Biết thế nào là đến trước đến sau không, lão gia nhà ta... lão gia nhà ta đã đợi lâu như vậy, món này phải là của chúng ta!"

Vừa nói, hắn ta liền đưa tay định giật lấy đĩa thức ăn trên bàn.

"?!!" Những thứ khác không sao, nhưng đây là miếng thịt đã ở ngay trước mắt rồi, sao Nguyên Bảo có thể để người khác lấy đi chứ??

"Không cho!" Nàng cũng duỗi tay nhỏ ra tranh giành.

Hai bàn tay, một lớn một nhỏ, đều nắm lấy mép đĩa, cứ thế giằng co với nhau.

Nam tử trẻ tuổi kia ngây người.

Không ngờ tiểu cô nương bé như hạt đậu này lại có sức lực lớn như vậy?

Thật là tổn thương lòng tự trọng của hắn ta!!

Ngay lúc nam tử hít sâu một hơi, chuẩn bị dồn lực, tiểu cô nương trước mặt bỗng nhiên lên tiếng: "A, đúng rồi, Nguyên Bảo nhớ ra huynh rồi, chúng ta từng gặp nhau!"